Sunday, August 11, 2019

LẶNG LẼ

* 1972

Một chút buồn vỡ trong mắt em
Và nắng ban trưa đổ ngập thềm
Anh nghe đau nhói nơi từng lóng
Từng lóng xương gầy xa máu tim.

Một chút đong đầy nhung nhớ xưa
Gửi với tóc mềm cho gió đưa
Hai mươi ba tuổi, em thôi khóc
Anh vẫn ân cần nuôi thiệt thua.

Một chút ngậm ngùi như lá xanh
Em gieo tiếng guốc lại lòng anh
Mai hành lang vắng, làm sao hiểu?!!!
Để tiễn em về bao lối quanh,

Để sẵn trong anh những dỗ dành!

(Lượm lại được buổi sáng 25 tháng 8 năm 2018.)

ÔNG BÀ BỐ MẸ ANH HẲN RẤT TỰ HÀO !

Giờ này năm sau, năm sau nữa,
Tôi đi thăm giòng sông Dương Tử,
Xin chiếu khán nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa,
Rồi ghé lại, xem qua Hà Nội
Hà Nội đớn đau dằn vặt của tôi,
Có cả Bất Bạt Sơn Tây trong ấy,
Có Ngô Quyền, có Bạch Đằng Giang.
Người ta sẽ bảo tôi, không cần xin thêm chiếu khán,
Vì Hà Nội bây giờ,
Cũng là cộng hòa nhân dân Trung Hoa!
Ông bà bố mẹ anh hẳn rất tự hào,
Vì anh không nói tiếng Việt giọng Tàu lơ lớ,
Nhưng đem được đủ trăm nòi Bách Việt
Về cho Trung Hoa,
Theo thầy Khổng, thầy Mao, thầy Tập
Tuôn giọng cười đắc thắng xuống biển Đông!
Chỉ có ông bà bố mẹ chúng tôi,
Phải thêm một nghìn năm đau hận,
Vì chúng tôi lỡ tin,
Kẻ thù ta đâu phải là người!

Chiều Mưa Với Người Nam Định

Như những lòng tháp cổ
Em muốn em vô tình
Trăm năm sau đá lở
Ta vẫn ngồi lặng thinh.

Mưa đầu mùa em lạnh
Có vui được hơn nhau
Hở lời thương thứ nhất
Chở mai hôm cơ cầu?

Em nghe ta lần nữa
Dẫu muốn trả lời không
Bởi bao lâu nước đổ
Cũng chẳng đầy hơn sông!

Xót xa từng hơi thở
Tội ta chắc vô ngần
Lạy em thay mặt Chúa
Mong vài giờ bình an!

Ta về se áo ướt
Thôi đành vậy nha hương
Còn chút gì rơi rớt
Cũng vui hơn bình thường!

KHÔNG ĐẶT TÊN

Bởi em rẻ rúng tình tôi,
Trăm năm héo một khoảng trời vô tâm.
Mình như đứng ở ngoài sân,
Cố nghe được tiếng thì thầm đời nhau!
Mà xa lắm ở vực sâu,
Tiếng tôi xưa hú thảm sầu theo ai,
Rụng rơi nhanh tháng ngày dài,
Trông nhau còn phút giây này nữa thôi!

XEM BÀI NỖI NHỚ MÙA XƯA

Tôi ở nơi rất xa,
Ước gì thấy được,
Em cười, em khóc,
Em vui hay buồn bên hoa.
Bài thơ này, em viết hôm qua,
Lúc tôi đang viết một bài thơ khác,
Về em, những điều bất giác,
Làm tôi nhớ quê nhà!

XIN ĐƯỢC LÀM QUEN VỚI VÔ THƯỜNG

Đứa con gái tôi cùng tuổi em
Qua đời rất sớm
Bởi ngày ấy, cha nó vừa thua trận
Không cái ăn, nhà ở, không thuốc men!
Giờ, muốn quen em, phải quay về Sơn Tây
Phải ghé thăm Hà Nội
Cõi lòng tôi leo lét
Ngắm nhìn mùa đông trầm mặc của một người.
Cũng như em bây giờ, tôi ngày xưa
Vun vén những nỗi sầu tuyệt đẹp
Cho dù mỗi sớm mai, nỗi chết
Là tin bạn bè, càng lúc càng thưa.
Đứa con tôi bạc phần
Tôi về nhặt xương khoảng này năm ngoái
Tiếc chưa quen em những ngày trở lại
Một trời, một thời bao nỗi phân vân!
Tôi nghĩ hoài về em
Bình thản, an nhiên, mà liêu dung, se sắt
Về con gái tôi, chưa bao giờ ra trận
Chưa bao giờ đi học, chưa bao giờ làm duyên!
Em nhắn gì tôi không
Kẻ lưu vong đã từng trông thấy
Trọn một huyền thoại em không phải thấy
Đang đuổi theo trong em...
Một kỷ niệm chùng lòng!

KHÔNG TÊN

Chưa bao giờ dám nhìn tay người
Trách sao chưa bao giờ tôi nắm
Mơ chi một nụ hôn liều dạn
Trao nhau để người nhớ trọn đời!

Đâu nhận ra em nhìn thật lâu
Vào đôi mắt có lần khen đẹp
Trút bao tay, vài giây chia biệt
Giờ hiểu ra, đau biết chừng nào!

Lần cuối cùng, áo dài thiên thanh
Không khóc, không cười, đau chất ngất,
Mang tới bây giờ, đời đang tắt
Bật ra lời, lỗi một mình anh!

Lần cuối cùng, cũng là đầu tiên
Em đến với thật nhiều ao ước
Cô tiên ơi, lòng em não nuột
Kiếp sau tôi đền lại muôn lần!

Xưa ngọc của ai, ngà của ai
Khổ trong đáy mắt tình ngây dại
Ngày đã qua lâu đâu trở lại
Nên chẳng chờ mong ở kiếp này!

Bây giờ sao biết được em đâu
Xin lỗi dù một dòng thật ngắn
Ngày đó, anh vô tình lấy mất
Lòng em tin mình mãi ơn nhau!

Mai Tôi Về Thăm Quê Lần Cuối

Ta ước có lần nghe ai nói
Muốn nghiêng đầu khóc mướt không thôi
Trên vai ta dày bao lầm lỗi
Ngày về mưa bão giận chưa nguôi.

Tưởng nhớ Mẹ của HTT

Bác ơi, con đang trên đường về
Mà, bác ơi, đời sao lê thê
Kệ, con về ngồi bên phần mộ
Ăn bánh tét không nhân ngày xưa!

(Mẹ Thủy có lần nói với L.,"Tui biết chú thích ăn bánh tét không nhân,làm bánh Tết năm nào cũng nhớ một cái riêng cho chú.")

Hỏi một người bạn thân

Có gì thật vui trong niềm thinh lặng
Mà rất lâu tôi chưa biết hở em?
Người bây giờ ngồi bên tường vôi xám
Trông ra cuộc đời có tiếc nhân duyên?

Gởi Ba Vĩnh

Người thân của một người thân
Hai mươi phút nữa về bên vĩnh hằng
Ngàn dặm xa bỗng nhọc nhằn
Tôi rưng rưng lệ chia phần anh em.

Cho Vợ Yêu

Lúa em chín ngả xuống bờ
Anh mơ ngậm cỏ làm thơ tủi mừng
Lúa em mọng sữa rưng rưng
Anh mơ khép mắt ngồi xưng tụng nàng.

Buổi chiều vào thị trấn

Hồn lang thang bãi tha ma
Sao thân xác vẫn còn là sinh linh
Ta cùng ta hay với mình
Mà đê mê đắng không đành nuốt xuôi?!..

KHÓC LƯU HIỂU BA

Thế là anh lại tự do
Bỏ thân xác sống như chưa bao giờ
Đắm chìm trăn trở ước mơ
Cho đám đông biết mong chờ vinh quang
Trời hay là Quỷ còn đang
Trút oan khiên xuống cả giang sơn buồn?!!!

Đọc thơ Nguyễn Mộng Hòa Binh

(Tặng Nguyễn Văn Long,Hà Thu Thủy,Trần Tư Bình,Nguyễn Văn Khanh,Nguyễn Thành Vũ .)

Đừng khóc,bạn ta ơi!
Đừng khóc!
Sắp thấy lại nhau rồi,
Trước ngày tàn hơi,sau phút tàn hơi!
Lưu vong, ừ, lưu vong!
Lưỡi không đụng răng!
Trán nhiều hơn tóc, sầu theo mệnh nước,
Đâu có gì không trả giá mà nên!
Mẹ cha đi cả rồi,
Mới hiểu mình có lỗi,
Mai kia nằm chờ cháu con về,
Hãy nhớ đời đâu có gì vui!
Thơ bạn,đọc một mình,
Tháo kính lau nhòe,bia mở một lon,
Nước mắt một mình, không ai thấy,
Ta tắt đây, sau thoáng chốc huy hoàng.
Đừng khóc, bạn ta ơi!
Ngày sáng thế, và ngày tận thế
Số phận mình,và cả quê mình,
Cũng đi từ sơ sinh,
Đến vài giây hồn buông tay lìa xác,
Mình u uất mà chi!
Ai quên được đắng cay
Bằng tiếng cười ngạo nghễ,
Ta qua rồi, biết rồi, đổ nát và tan vỡ,
Chỉ còn thèm được say!

Ngày cho những người cha

Ừ, ta đi từ đây,
Về muôn muôn kiếp trước,
Xa, thật là xa lắm,
Mà vẫn trong ảnh này.

Ngồi lặng yên ngất ngây,
Lòng dâng đầy nước mắt,
Đời, khi còn, khi mất,
Ôi, quen rồi trả vay!

Từ khi biết làm cha,
Nhai tim mình rướm máu,
Lặng thinh mà điên đảo,
Cười,vinh nhục,sẽ qua.

Này, một nén hương tàn,
Vài cánh hoa cùng héo,
Xưa mình đâu có thiếu,
Bi thương và hân hoan.

Trong muôn dặm gió ngàn,
Linh hồn, ôi, đơn độc !
Dấu chim bay biền biệt
Chưa phải là hư không.

Mơ một trời lãng quên,
Thánh,thần và địa ngục,
Khi ngang nhà tội, phúc,
Chỉ còn là viễn miên.

Ngày Về

Có những lần sẽ là mãi mãi,
Chia xa, xa tít cuối phương người .
Mà đâu ai biết, đâu ai hỏi
Mai tôi quên, hay mai quên tôi.

Mấy mươi năm ai khô,ai rũ,
Đám đông vô hồn vẫn hôn mê .
Mai tôi về ngang căn phố cũ,
Có chút thương và chút ê chề .

Mai tôi về thăm quê lần cuối,
Mai tôi bỏ xương nơi xứ người,
Dầm mưa thơ tôi trong buổi tối,
Đèn chong buồn không nói nên lời .

Rồi những sớm mai không ai nói,
Không tiếng người khuấy nhẹ cà phê,
Thăm thẳm trong hồn buông tay với,
Vẫy gọi lìa đời theo đê mê.

Là xong, cuộc sao dời vật đổi,
Là tôi, xin mất trọn tăm hơi,
Là không gặp lại người thiên cổ,
Tôi chẳng còn để nhớ có tôi .

CHỢT NHỚ BẠN ĐÃ KHUẤT

(Để nhớ PDP!)

Tiếng hát ta theo về cõi vắng,
Có yên ủi người khi nhớ thương?
Ở đây, ta với đời thinh lặng,
Trôi mình theo tâm tưởng mù sương.

Đâu có mơ, sao ta cứ thấy
Người, qua cầu nhỏ, bước vô thường,
Thong dong hát, như quên, như nhớ,
Nhưng vẫn lời ca sầu vấn vương.

Lối người qua chỉ xanh màu lá,
Không tuổi, không tên đến bây giờ.
Người cũng không chau mày thấy lạ.
Không quay nhìn lại những hư vô.

Bạn ta, giờ xác thân cát bụi,
Quên vài giây cuối dứt tàn hơi,
Quên cả một lời ta gắng nói,
Đời có gì, đi bình an thôi !

Người tới chưa, nơi đoàn viên đó?
Yên vui chưa, giờ được về nhà?
Ta bữa nay lòng thanh thản lạ !
Như có tin người nơi rất xa !

(Ngày 13 tháng Giêng, 2012)


Mùa hè 1972

Khi những hàng mây che nhớ thương
Bay đi trong giấc ngủ sân trường
Em tôi chắc cũng tròn khôn lớn
Theo lá mùa rơi ngợp lối son.

Mai làm thân chim lạ xa rừng
Mỏi kêu, nhìn cánh lưới rưng rưng
Tắt đêm làm gió ngưng lời hát
Anh nhớ trời xưa nắng đã hừng

Mai làm thân chim lạ về ngang
Cỏ xanh thơm chiều niệm hong vàng
Van em, còn những viên đạn nhỏ
Trổ qua tim từng lỗ bàng hoàng.

Gọi rất hiền sau bóng cây cao
Có cười vui, rộn rã đón chào
Như thuở ra đi nào bỏ mất
Chiều buông, bóng nhớ, vẫn lao xao.

Sao chẳng bao giờ mình với nhau
Một chút tơ vương, một mảy sầu
Đời hết,lòng anh, em chưa đọc,
Mặc cho cùng hương khói phai mau .

(Để nhớ Ngọc Thùy Giang))

Nghĩ vu vơ

Anh bỏ đi luôn từ dạo ấy,
Chưa bao giờ quay lại ngày xưa,
Đôi khi cười trên đường vạn dặm,
Thương một thời tội nghiệp làm thơ.

Thương những vần thơ một thời tội nghiệp
Man mác oan cừu của mẹ, của cha
Làm ánh nến chập chờn sắp tắt
Làm những yêu thương chỉ để chia xa.

Mình không chung những còn,những mất
Nên mình anh phần số lưu vong,
Em sống vui hai mặt đời dâu biển,
Đâu bao giờ chạnh một niềm thương.

Nên đành như vì sao sắp tắt,
Không dừng chân được để nhớ quê,
Anh sáng lên chờ hơi thở dứt,
Trơ trọi con tim một lối về.

Tóc bạc,mắt mờ,chân đã yếu,
Còn ai đâu để nhớ, để thương,
Còn chi đâu mà tươi, mà héo,
Chỉ là đi, đến của đời thường.

Em còn trường xưa, còn bạn cũ,
Em là cô tiên của học trò .
Mong em luôn vui làm bà, làm mẹ
Không biết một người còn nghĩ vu vơ.

Lượm Được Trong Đám Giấy Tờ Cũ!

Thiền sư khua gậy về ngang núi
Con trẻ bơ vơ rộn hoàng hôn
Áo nâu bạc vương cành hoa dại
Ta một thời ngân lại giọng kinh buồn.
(23/11/1994)

Thăm Lại Một Trời Sâu

Đã qua lâu ngày xưa ngu dại
Mình xa lắm rồi thương ai đây?
Có còn ngồi một mình đọc lại
Những dòng tôi thở buồn như mây?

Em thật còn chăng đời hiu quạnh?
Chồng, con, nhưng rồi chẳng có tôi,
Em nơi đồi, núi, sương se lạnh,
Quên gã si tình, tình chơi vơi?

Gã si tình ngược giòng đắm đuối,
Buông tay, bỏ mình trôi qua đời,
Đâu hay, có người yêu rất tội,
Tìm nhau lần cuối, một lần thôi!

Sao tôi khi ấy là câm lặng,
Không liều cho ai một lần hôn,
Đẹp quá, sao tay mình không nắm?
Ra về, em nhìn nhau cười buồn!

Ngày em lấy chồng, tôi đâu biết,
Lâu lắm, có lần gặp lại nhau,
Nhớ lời ai nói trong nước mắt,
"Chị thua rồi, thôi em đến đi!"

Trời bảo, nên vẫn là không hiểu,
Bốn mươi bốn năm chưa thấy nhau .
Bữa nay, có gì trong áo não,
Đưa mình thăm lại một trời sâu.

Kiếp sau, tôi sẽ tìm gặp lại
Đền em, tôi có tội dại khờ
Không biết đưa tay mình nắm lấy
Tình em ngày đó đẹp như mơ!

Căn Chái Góc Vườn Tôi Mơ Ước

Ừ, sau một bữa cơm vui,
Tôi căn dặn  việc trong ngày lâm chung,
Một căn chái ở góc vườn,
Con cho ai để quên buồn người đi.
Hồn sẽ không nuối tiếc gì
Thịt xương là bụi theo về gió khơi
Không cùng ai, chẳng còn tôi
Hăm hai năm giận cuộc đời sẽ qua.
Đưa nhau ngang một thềm hoa
Là buông tay để người về hư không,
Là thôi nhớ, là thôi mong,
Là sá chi những bận lòng tuổi thơ.
Bao nhiêu năm cắn môi chờ
Giờ buông tay đứng bên bờ vô biên
Đưa con sóng vỗ triền miên
Xô tôi từ thuở còn bên mịt mờ.
Xin lần cuối một cơn mưa
Cho tôi cười, khóc chỉ vừa mình tôi!

Như Một Giấc Mơ


Tiếng hát thật buồn bên nhà ai
Đi qua giấc ngủ vắng như ngày
Nên em lại đến cài hoa trắng
Trên mộ tình xưa chẳng lấp đầy .

Tóc đã dài hơn buổi chia xa
Mà sao áo lạ lạnh hồn ta
Chờ ngôn ngữ đó già trăm tuổi
Kể lể một đời nỗi bôn ba.

Trong khóc cười ơi hỡi xót xa
Ơi em xa lắm của lòng ta
Bây giờ mải miết da thịt cũ
Nhung nhớ nào đã tự thứ tha!

Mưa cũng ố vàng trên cánh bay
Thôi còn âu yếm rã hai tay
Ta vụng về đếm hoài xơ xác
Trốn nhìn em ngơ ngác đọa đày.



Đến Cần Giờ với Trần Tư Bình

Mưa rào trăm giọt đắng cay,
Mời em thăm xứ lưu đày cha tôi.
Lỡ mai chân khách đưa người,
Xin che mặt, giấu ngậm ngùi xót thương.

Quên tên I

Ta nắm tay người, run những bước hồi sinh.
Người, khi đi, khi ở, rất vô tình.
Ta vẫn nhủ thầm,bởi đời ta cay đắng,
Nên, chân chạy trốn nỗi buồn, thở dốc điêu linh.

Quên tên II

Thế nào anh cũng về ngang đường cũ,
Đứng nghe lòng mình quanh quẽ đìu hiu,
Như ngày xưa, em vẫn thường tự nhủ
"Ga vắng tàu về, buồn biết bao nhiêu!”

Quên tên V

Cũng về ngang đường cũ
Cũng nghe lòng quắt quay
Ngày theo con nước lũ
Xa rồi mà có hay.

Hoen nắng sớm mưa chiều,
Tình xưa vẫn đìu hiu,
Lời xưa sao bất tận,
Mà giờ em đăm chiêu.

Tôi ngừng đây tạ lỗi
Dối gian này yêu nhau,
Tôi ngừng đây sám hối,
Phách hồn còn lao đao.

Tôi lạy cầu ngàn sau!...

Không Còn Mong Ngóng

Tôi nhìn tôi bên kia làn cửa kính
Êm đềm, êm đềm tan biến như sương
Nhưng mà nghe sao có gì hối tiếc
Có gì cúi đầu nuốt nghẹn trong tim

Ừ, tôi đây mà, một làn khói trắng
Quay chào lần này, hết cả nhân duyên
Nhìn con đường sau lưng dài xa vắng
Bốn mươi mấy năm, cùng cháu cùng con.

Việc tôi xong rồi, xương tàn đã đốt
Cảm ơn em tình mình thật vuông tròn
Đường tôi đi muôn ngàn ngày nắng tắt
Có còn mảy may nào oán hay thương?

Sẽ đi trong muôn ngàn ngày tìm lại
Ai đã cùng nhau liều khổ liều đau
Tìm lại khát khao kiếp người oan trái
Chỉ làm một lời vẫn nhớ ơn nhau!

Thôi bỏ lại vài mươi năm sân hận
Chưa thở một hơi tha thứ cho đời
Tôi sẽ quên những chuyện còn, chuyện mất
Đi về nơi chẳng còn buồn, còn vui.

Chia Tay

Hai mươi năm những hao gầy
Về đây, Trời vẫn thương người ra đi.
Tay ai nắm nuối xuân thì,
Và ai nuốt vội lâm ly cuối đường.
Bữa nay người nắng còn vương,
Mắt nhìn không nói gió sương mỉm cười,
Bữa nay còn tôi bồi hồi,
Nếu mai xa mãi là thôi, thôi đành.
Chào em nơi ấy nghìn trùng,
Trông theo tôi khuất trong dòng thời gian.

NHỚ HOÀNG CHẤN NAM

Thế nào anh cũng về ngang đường xưa
Thăm người xưa, ôi người xưa ơ hờ
Có gì trong đôi bờ xa vắng
Thả ngang trời làm mong nhớ thiên thu!

RỜI THỊ TRẤN

Giờ tôi buông thõng hai tay
Đời thôi đay nghiến và ngày ngừng trôi
Đi hay ở cũng xong rồi
Nơi vô biên có bồi hồi niềm xưa?!..
Có còn kịp đến không mưa
Cho tôi dầm ướt lời chưa ngỏ bày?!..

XIN THƯƠNG LẠI MỘT THỜI SÓNG GIÓ!

Vẫn là của ta, trời Bất Bạt
Sáu mươi lăm năm trước ra đi
Lặng câm ngay cả trong ánh mắt
Mẹ ôm con chạy, đêm biên thùy!

Ngước trông Ba Vì, nhớ Quang Dũng
Hát câu Đôi Mắt Người Sơn Tây
Chắc em đâu biết xa xưa ấy
Trời đất rưng rưng ở xứ này!

Ở đây xa cùng trời cuối đất
Rượu đắng tê người, tin hai anh
Tin anh mất đã vài tháng trước
Và tin anh mất đã vài năm!

Chị tôi ba mươi năm cống hiến
Cũng từng du học tận trời Âu
Em đi, chị lặng thinh đưa tiễn
Ôi, chị thấy sân bay lần đầu!

Ngày xưa đấu tố, lòng chị oán
Bố em theo giặc, bỏ gia đình
Lớn lên, chị hiểu lòng của cậu
Cậu đi , vĩnh biệt, vẫn một mình!

Cháu vào tận Biên Hòa tìm chú
Tết về thăm quê đã mồng năm
Mẹ cháu tưởng là anh cận vệ
Xa nhà, theo cho có người thân!

Rồi lại hai mươi năm ly biệt,
Mơ phút giây đôi bờ trông nhau,
Nhưng ai chết trẻ, làm sao biết
Run tay, thôi...lại...một lần đau!

Nếu mai đường về thăm không kịp
Đâu hề gì, hồn vẫn bên quê!
Khê Thượng, Thái Bạt, rồi Tòng Lệnh
Tòng Thái buồn da diết mái tranh xưa.

Biết sẽ là thôi duyên thôi nợ
Sẽ chỉ còn mênh mông lãng quên
Xin thương lại một thời sóng gió
Một đời đang lịm tắt bình yên.

BA VĨNH CÙNG VỢ QUÁ ĐẸP BÊN NHAU

Nhớ khi mình ngoài ba mươi
Nghèo, và quá nhiều cái khó
Mình cứ quên rằng mình khổ!...
Nhìn nhau giờ chỉ biết cười!

VỚI VỢ Ở MARYLAND

Một trời hoa vàng trong cổ tích
Xưa anh hứa đưa em đi tìm
Chỉ tiếc quê mình còn xa lắm
Dường như chưa phải chỗ dừng chân!
Thôi kệ, buông tay, trời đang tối
Dấu chân em son, và giấc mơ tiên
Anh đã thấy ngang qua rất vội
Mình chung đôi về nơi lãng quên!

RỜI THỊ TRẤN

Giờ tôi buông thõng hai tay
Đời thôi đay nghiến và ngày ngừng trôi
Đi hay ở cũng xong rồi
Nơi vô biên có bồi hồi niềm xưa?!..
Có còn kịp đến không mưa
Cho tôi dầm ướt lời chưa ngỏ bày?!..

No comments:

Post a Comment