QUÂN ĐỘI TRUNG QUỐC (TQ) VÀO HONGKONG TRƯỚC KHI TRỜI SÁNG.
nguồn South China Morning Post ngày 29/8/2019, lúc 11 giờ.
Theo Tân Hoa Xã (THX) vào 4 giờ sáng thứ Năm 29/8, Quân đội TQ vào cảng Huanggang Hongkong, lực lượng hải quân sẽ đến cảng Stonecutter trước khi mặt trời mọc, và cho rằng đây là luân chuyển hàng năm theo lệnh của Quân uỷ trung ương do Tập chủ tịch chủ trì, nhằm bảo vệ chủ quyền, an ninh, và lợi ích phát triển-bảo vệ Hongkong duy trì thịnh vượng và ổn định!
Biểu tình chống dẫn độ ở Hongkong diễn ra 12 tuần, ngày trở nên bạo lực, Bắc Kinh cáo buộc có chỉ dấu khủng bố và quân đội phải được triển khai theo yêu cầu của chính phủ Hongkong. Chuyên gia quân sự Zhou Chenming cho rằng, THX tuyên bố chuyển quân luân chuyển nhằm ngăn chặn nghi ngờ việc triển khai quân đội chống biểu tình ở Hongkong, trong lúc quân đội chuyển vào ban đêm bí mật khiến người Hongkong sợ hãi! Zhou cho biết số quân khoảng 6000-7000.
Tuan van Nguyen
Saturday, August 31, 2019
Believe this, young soldiers from mainland China who will possibly attack Hong Kong protesters! - You may fire but at no aims! - You may turn around your weapons and fire at Chinese communists! - You may silently stand on the side of Hong Kong protesters! - If so, some day, the whole of Chinese People including you and your families, will be freed from Chinese communists who have been treating their people like treating beasts for a too long time!
Thursday, August 29, 2019
So what, Chinese communists?!! Huawei said they had no relation with China communist regime!
Tờ báo của Đảng Cộng sản Trung Quốc cho rằng hành động loại Huawei là dấu hiệu cho thấy Việt Nam đang chọn phe giữa Mỹ và Trung Quốc.
Monday, August 19, 2019
Cộng sản Tàu biết người dân của họ rất kinh sợ cảnh sát công an cộng sản. Họ dùng xe cảnh sát (giả) để thị uy với người biểu tình ủng hộ Hồng Kông NGAY TRONG CÁC THÀNH PHỐ NƯỚC ÚC!
Mời các bạn đọc phần tin sau đây trên báo NEWS.COM.AU !
Authorities are investigating after fake Chinese police cars were seen cropping up in major Australian cities amid pro-Hong Kong demonstrations across the nation over the weekend.
Police in South Australia and Western Australia have in recent days
confirmed reported sightings the cars, which have a Chinese Police logo
and the word “police” written in Mandarin.
It’s been suggested the vehicles, similar to the police cars stationed in Tiananmen Square in Beijing, are an attempt to intimidate local pro-democracy protesters.
It’s been suggested the vehicles, similar to the police cars stationed in Tiananmen Square in Beijing, are an attempt to intimidate local pro-democracy protesters.
Sunday, August 18, 2019
Không phải chỉ ở Đài Loan! Người Hoa ở Hồng Kông đang được cả loài người văn minh ngưỡng mộ! Chỉ có sống ngoan ngoãn dưới tay cộng sản mới là hèn nhát và quái dị! Hãy đưa những con lợn vào trại súc vật của chúng!
‘Striking’ Hong Kong protest photo
Heavy rain fell on more than a million protesters as they marched from a packed park and filled a major road in Hong Kong.
Young people who are serving in Chinese communist army, help people of the world end communism, right in your country!China is like a big but weak and lonely guy. Chinese people know that very well. They are used to being defeated and dominated. They only bully Vietnamese communists, who cannot survive in their struggle against their own people without protection from China.
Biển Đông: Trung Quốc 'sẽ hở sườn', nếu gây chiến tranh
Quốc Phương
BBC News Tiếng Việt
Can Australians not stand on the same side with Hong Kong anti-communists? Can Australians accept the power of Chinese Communist Party in their country? Do Australians not worry about the existence of a monstrous culture, mixing barbarism with feudal customs and power of a group of professional killers?
MPs voice concerns about Chinese government influence at Aussie universities.
Saturday, August 17, 2019
Friday, August 16, 2019
Làm thế nào mà cùng một lúc có đến hai triệu người mặc áo đen để xuống đường? Làm thế nào có thể tổ chức liên tục các cuộc biểu tình với những địa điểm tập trung khác nhau? Đó là những “bí mật” mà không tổ chức xã hội dân sự hoặc tổ chức đấu tranh dân chủ nào không thắc mắc, kèm theo sự ngưỡng phục.
Ngo Thu
Stt MANH KIM :
" ... Sự giàu có về vật chất ko thể mang lại những giá trị sống đúng nghĩa ... "
HONG KONG, NẾU NGÀY MAI CÓ “TẮM MÁU”…
Với hàng ngàn binh lính và hàng trăm xe quân sự tập trung tại Thâm Quyến như một đe dọa trực tiếp sẵn sàng tràn qua Hong Kong, “chế độ lưu manh” Bắc Kinh (từ của phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Morgan Ortagus trong buổi họp báo ngày 8-8-2019) sẽ cho Hong Kong tắm máu?
" ... Sự giàu có về vật chất ko thể mang lại những giá trị sống đúng nghĩa ... "
HONG KONG, NẾU NGÀY MAI CÓ “TẮM MÁU”…
Với hàng ngàn binh lính và hàng trăm xe quân sự tập trung tại Thâm Quyến như một đe dọa trực tiếp sẵn sàng tràn qua Hong Kong, “chế độ lưu manh” Bắc Kinh (từ của phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Morgan Ortagus trong buổi họp báo ngày 8-8-2019) sẽ cho Hong Kong tắm máu?
Điều 14 trong Luật cơ bản Hong Kong (“Hương Cảng cơ bản pháp”) ghi rằng
6.000 binh lính PLA (Giải phóng quân Trung Quốc) đồn trú ở Hong Kong có
nhiệm vụ “quốc phòng” và “sẽ không can thiệp các vấn đề nội bộ lãnh
thổ”. Luật cho phép chính quyền Hong Kong “yêu cầu trại lính (PLA) trợ
giúp nhằm duy trì trật tự xã hội và hỗ trợ sự cố thảm họa” nhưng cũng
nói rõ rằng trong những trường hợp như vậy thì PLA phải tuân thủ luật
Hong Kong.
Điều 18 “Hương Cảng cơ bản pháp” nói rằng luật Trung Quốc nói chung không áp dụng cho Hong Kong, ngoại trừ những điều được ghi trong Phụ lục III trong “Hương Cảng cơ bản pháp”, chủ yếu liên quan các biểu tượng quốc gia và ngoại giao. Tuy nhiên, Điều 18 cũng nêu ra một ngoại lệ quan trọng: nếu Thường vụ Quốc hội Trung Quốc “quyết định tuyên bố tình trạng chiến tranh vì lý do biến loạn trong Đặc khu Hong Kong khiến nguy hại sự thống nhất quốc gia hoặc an ninh quốc gia và điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của Chính quyền Đặc khu; (nếu Thường vụ Quốc hội Trung Quốc) quyết định rằng Đặc khu đang trong tình trạng khẩn cấp, thì Chính phủ Trung ương (Bắc Kinh) có thể ban hành một mệnh lệnh áp dụng luật quốc gia tương đương tại Đặc khu”.
Nói cách khác, trong “tình trạng khẩn cấp”, Bắc Kinh có thể dùng luật Trung Quốc áp dụng cho Hong Kong. Hơn nữa, dù việc triển khai PLA trong “tình trạng khẩn cấp quốc gia” chỉ có thể được dùng khi Chính quyền Đặc khu yêu cầu; nhưng với việc kiểm soát gần như tuyệt đối bộ máy hành chánh bù nhìn Hong Kong, Bắc Kinh hoàn toàn có thể gây sức ép buộc Chính quyền Đặc khu phải “yêu cầu” PLA “hỗ trợ”.
Bắc Kinh đến nay vẫn giới hạn chiến thuật đối phó trong khuôn khổ sử dụng lực lượng cảnh sát địa phương. Lựu đạn cay chưa đủ. Họ còn “vận dụng luật”, khi biến người biểu tình thành những kẻ bất tuân luật pháp. Theo luật Hong Kong, biểu tình sẽ trở nên “bất hợp pháp” nếu cảnh sát không ban hành thông báo “bất phản đối” (no-objection notice). Cảnh sát Hong Kong đã áp dụng trò này khi từ chối ban hành một thông báo như vậy đối với cuộc biểu tình ở Yuen Long (Nguyên Lãng) ngày 26-7 cũng như các cuộc tuần hành ở Hong Kong Island (hòn đảo ở phía Nam lãnh thổ Hong Kong) ngày 27-7 và 4-8-2019. Và bởi yếu tố “bất hợp pháp” nên cảnh sát có quyền trấn áp tàn bạo, bắt giam người biểu tình, và đặc biệt không can thiệp khi xảy ra đụng độ dữ dội giữa “các nhóm giang hồ” với người biểu tình (như sự cố ngày 21-7, khi hàng trăm tên “Tam Hoàng” mặc áo trắng cầm roi đánh túi bụi người biểu tình tại nhà ga Nguyên Lãng).
Cái gọi là Phòng liên lạc Bắc Kinh (“Trung liên biện”) tại Hong Kong thực chất là cơ quan uy quyền nhất Hong Kong. Nó không chỉ khống chế những vị trí chóp bu trong Chính quyền Hong Kong mà còn thò tay sâu xuống tất cả 18 cơ quan quản trị hành chính cấp khu vực (“Hương Cảng địa khu”) để can thiệp cũng như cài cắm thành phần Bắc Kinh. Điển hình: Junius Ho (Hà Quân Nghiêu) giành được ghế nghị viên năm 2016 sau khi đối thủ chính rút lui khỏi cuộc tranh cử do hoảng sợ trước loạt đe dọa nặc danh – như được thuật trên Foreign Affairs (5-8-2019). Junius Ho chính là kẻ tổ chức băng nhóm giang hồ đánh dân biểu tình tại Nguyên Lãng!
Các bình luận gần đây cho rằng một “Thiên An Môn 2.0” khó có khả năng xảy ra. Trên Project Syndicate (12-8-2019), giáo sư Minxin Pei (Bùi Mẫn Hân) nói rằng hậu quả kinh tế của một giải pháp quân sự đối với Hong Kong là cực kỳ nghiêm trọng. Dù kinh tế Hong Kong chỉ chiếm 3% GDP Trung Quốc nhưng với vai trò là trung tâm dịch vụ pháp lý, tài chính và vận chuyển hàng hóa đẳng cấp thế giới giúp đưa vốn nước ngoài vào Hoa lục, Hong Kong giữ một vị trí chiến lược mà Thâm Quyến hoặc thậm chí Thượng Hải cũng không có được. Nếu binh lính Trung Quốc tràn vào Hong Kong – giáo sư Bùi viết – một làn sóng di cư đối với thành phần tinh hoa và giàu có Hong Kong sẽ xảy ra, giới doanh nghiệp phương Tây sẽ tìm đến những trung tâm thương mại khác ở châu Á, và kinh tế Hong Kong, một cầu nối quan trọng giữa Trung Quốc với phần còn lại của thế giới, sẽ sụp đổ.
Giáo sư Shi Yinhong (Thời Ân Hoàng), gương mặt quen thuộc vốn nổi tiếng diều hâu, chuyên gia quan hệ quốc tế thuộc Đại học Nhân Dân, cố vấn chính trị của Bắc Kinh, cũng thận trọng khuyên rằng Trung Quốc sẽ làm tổn hại nghiêm trọng quan hệ với Mỹ và các cường quốc phương Tây nếu xả súng vào người biểu tình (South China Morning Post, 15-8-2019). Nếu cuộc biểu tình Hong Kong bị nghiền nát bằng bánh xích xe tăng PLA, Mỹ có thể rút lại quy chế ưu đãi đối với Hong Kong. Khả năng này không phải là một lập luận tưởng tượng. Nó là một đe dọa “rất thật”. Tháng 6-2019, giới lập pháp Hoa Kỳ đã đưa ra một dự luật với ủng hộ lưỡng đảng, yêu cầu Chính phủ Mỹ xét lại định kỳ mỗi năm quy chế ưu đãi được cam kết từ năm 1992 này (theo quy chế, Hong Kong được ưu đãi đặc biệt hơn so với Trung Quốc, trong những vấn đề liên quan thương mại, kinh tế; thậm chí cả việc xét visa và dự án đầu tư…).
Hong Kong đã cho thấy họ không phải là Tây Tạng. Chưa có cuộc biểu tình nào, kể cả các cuộc “cách mạng màu” tại nhiều nước thế giới, huống hồ những cuộc biểu tình đình công bên trong Hoa lục, được tổ chức như Hong Kong. Người ta không thấy thủ lĩnh. Hàng chục cuộc biểu tình và tuần hành tưởng niệm sự kiện Thiên An Môn được tổ chức đều đặn mỗi năm đã mang lại những kinh nghiệm “xây dựng quần chúng” mà có lẽ không quyển sách đấu tranh bất bạo động nào trước nay đề cập đầy đủ.
Làm thế nào mà cùng một lúc có đến hai triệu người mặc áo đen để xuống đường? Làm thế nào có thể tổ chức liên tục các cuộc biểu tình với những địa điểm tập trung khác nhau? Đó là những “bí mật” mà không tổ chức xã hội dân sự hoặc tổ chức đấu tranh dân chủ nào không thắc mắc, kèm theo sự ngưỡng phục. Không chỉ là vấn đề mô hình và cách thức tổ chức. Chưa có cuộc biểu tình nào mà “ý thức phải lên tiếng” lại được nhiều tầng lớp và thành phần ủng hộ dữ dội như vậy, từ người già, luật sư đoàn, hiệp hội giáo chức, đến thậm chí gần đây còn có sự biểu thị của những gia đình dắt con trẻ đi cùng. Họ đã tìm được một điểm chung và xây dựng điểm chung đó thành nhận thức căn bản: sự giàu có vật chất mà họ có không thể mang lại những giá trị sống đúng nghĩa, một khi dân chủ và tự do không tồn tại.
“Các người có thể xiềng xích tôi, các người có thể tra tấn tôi, các người thậm chí có thể tàn phá cơ thể này nhưng các người không bao giờ có thể cầm tù được tâm hồn tôi” – không ít người chắc còn chưa quên câu nói đó của Nathan Law Kwun-chung khi cậu thanh niên trẻ này (lúc đó 23 tuổi) phát biểu, thay vì đọc lời tuyên thệ, tại kỳ họp Hội đồng lập pháp Hong Kong (Legco) ngày 12-10-2016, lúc cậu vừa đắc cử ghế nghị viên. Cũng trong ngày đó, nghị viên trẻ Sixtus “Baggio” Leung Chung-hang, 30 tuổi, thành viên đảng Youngspiration, đã quấn băngrôn xanh ghi hàng chữ “Hong Kong không phải Trung Quốc”. Trong khi đó, tân nghị viên Yau Wai-ching, 25 tuổi, cũng thuộc đảng Youngspiration, nói rằng cô ủng hộ Hong Kong độc lập khỏi Trung Quốc và từ chối tuyên bố trung thành với Bắc Kinh. “Tôi, Yau Wai-ching, trang trọng thề rằng tôi sẽ trung thực và trung thành với tổ quốc Hong Kong và sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ và che chở cho những giá trị Hong Kong”.
Nathan Law bị tước ghế nghị viên ngày 14-7-2017; trong khi Sixtus “Baggio” và Yau Wai-ching bị “tống khỏi” Legco ngày 15-11-2016. Tuy nhiên, họ - cùng cả triệu “Hongkonger” khác - đã không để bị tước mất ý chí. Ngày 15-8-2019, Hoàng Chi Phong thậm chí thách thức Tập Cận Bình đối thoại trực tiếp với người biểu tình. Họ không còn là những người biểu tình. Họ đã là những người chiến đấu trên chiến tuyến “bảo vệ và che chở cho những giá trị” mà họ đặt vào. Họ không thể không biết những tín hiệu đe dọa về một cuộc tắm máu. Họ không đánh giá thấp sức mạnh của súng đạn. Chỉ súng đạn mới không có lý trí để đánh giá như thế nào là đáng để sống vĩnh viễn khi ngã xuống trên vũng máu “tự do”.
Ảnh:
- Xe quân sự PLA giáp biên giới Hong Kong (Reuters)
- “Hong Kong vĩnh viễn không phải Trung Quốc!” (New York Times)
https://www.facebook.com/568139795/posts/10158384116834796/
Điều 18 “Hương Cảng cơ bản pháp” nói rằng luật Trung Quốc nói chung không áp dụng cho Hong Kong, ngoại trừ những điều được ghi trong Phụ lục III trong “Hương Cảng cơ bản pháp”, chủ yếu liên quan các biểu tượng quốc gia và ngoại giao. Tuy nhiên, Điều 18 cũng nêu ra một ngoại lệ quan trọng: nếu Thường vụ Quốc hội Trung Quốc “quyết định tuyên bố tình trạng chiến tranh vì lý do biến loạn trong Đặc khu Hong Kong khiến nguy hại sự thống nhất quốc gia hoặc an ninh quốc gia và điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của Chính quyền Đặc khu; (nếu Thường vụ Quốc hội Trung Quốc) quyết định rằng Đặc khu đang trong tình trạng khẩn cấp, thì Chính phủ Trung ương (Bắc Kinh) có thể ban hành một mệnh lệnh áp dụng luật quốc gia tương đương tại Đặc khu”.
Nói cách khác, trong “tình trạng khẩn cấp”, Bắc Kinh có thể dùng luật Trung Quốc áp dụng cho Hong Kong. Hơn nữa, dù việc triển khai PLA trong “tình trạng khẩn cấp quốc gia” chỉ có thể được dùng khi Chính quyền Đặc khu yêu cầu; nhưng với việc kiểm soát gần như tuyệt đối bộ máy hành chánh bù nhìn Hong Kong, Bắc Kinh hoàn toàn có thể gây sức ép buộc Chính quyền Đặc khu phải “yêu cầu” PLA “hỗ trợ”.
Bắc Kinh đến nay vẫn giới hạn chiến thuật đối phó trong khuôn khổ sử dụng lực lượng cảnh sát địa phương. Lựu đạn cay chưa đủ. Họ còn “vận dụng luật”, khi biến người biểu tình thành những kẻ bất tuân luật pháp. Theo luật Hong Kong, biểu tình sẽ trở nên “bất hợp pháp” nếu cảnh sát không ban hành thông báo “bất phản đối” (no-objection notice). Cảnh sát Hong Kong đã áp dụng trò này khi từ chối ban hành một thông báo như vậy đối với cuộc biểu tình ở Yuen Long (Nguyên Lãng) ngày 26-7 cũng như các cuộc tuần hành ở Hong Kong Island (hòn đảo ở phía Nam lãnh thổ Hong Kong) ngày 27-7 và 4-8-2019. Và bởi yếu tố “bất hợp pháp” nên cảnh sát có quyền trấn áp tàn bạo, bắt giam người biểu tình, và đặc biệt không can thiệp khi xảy ra đụng độ dữ dội giữa “các nhóm giang hồ” với người biểu tình (như sự cố ngày 21-7, khi hàng trăm tên “Tam Hoàng” mặc áo trắng cầm roi đánh túi bụi người biểu tình tại nhà ga Nguyên Lãng).
Cái gọi là Phòng liên lạc Bắc Kinh (“Trung liên biện”) tại Hong Kong thực chất là cơ quan uy quyền nhất Hong Kong. Nó không chỉ khống chế những vị trí chóp bu trong Chính quyền Hong Kong mà còn thò tay sâu xuống tất cả 18 cơ quan quản trị hành chính cấp khu vực (“Hương Cảng địa khu”) để can thiệp cũng như cài cắm thành phần Bắc Kinh. Điển hình: Junius Ho (Hà Quân Nghiêu) giành được ghế nghị viên năm 2016 sau khi đối thủ chính rút lui khỏi cuộc tranh cử do hoảng sợ trước loạt đe dọa nặc danh – như được thuật trên Foreign Affairs (5-8-2019). Junius Ho chính là kẻ tổ chức băng nhóm giang hồ đánh dân biểu tình tại Nguyên Lãng!
Các bình luận gần đây cho rằng một “Thiên An Môn 2.0” khó có khả năng xảy ra. Trên Project Syndicate (12-8-2019), giáo sư Minxin Pei (Bùi Mẫn Hân) nói rằng hậu quả kinh tế của một giải pháp quân sự đối với Hong Kong là cực kỳ nghiêm trọng. Dù kinh tế Hong Kong chỉ chiếm 3% GDP Trung Quốc nhưng với vai trò là trung tâm dịch vụ pháp lý, tài chính và vận chuyển hàng hóa đẳng cấp thế giới giúp đưa vốn nước ngoài vào Hoa lục, Hong Kong giữ một vị trí chiến lược mà Thâm Quyến hoặc thậm chí Thượng Hải cũng không có được. Nếu binh lính Trung Quốc tràn vào Hong Kong – giáo sư Bùi viết – một làn sóng di cư đối với thành phần tinh hoa và giàu có Hong Kong sẽ xảy ra, giới doanh nghiệp phương Tây sẽ tìm đến những trung tâm thương mại khác ở châu Á, và kinh tế Hong Kong, một cầu nối quan trọng giữa Trung Quốc với phần còn lại của thế giới, sẽ sụp đổ.
Giáo sư Shi Yinhong (Thời Ân Hoàng), gương mặt quen thuộc vốn nổi tiếng diều hâu, chuyên gia quan hệ quốc tế thuộc Đại học Nhân Dân, cố vấn chính trị của Bắc Kinh, cũng thận trọng khuyên rằng Trung Quốc sẽ làm tổn hại nghiêm trọng quan hệ với Mỹ và các cường quốc phương Tây nếu xả súng vào người biểu tình (South China Morning Post, 15-8-2019). Nếu cuộc biểu tình Hong Kong bị nghiền nát bằng bánh xích xe tăng PLA, Mỹ có thể rút lại quy chế ưu đãi đối với Hong Kong. Khả năng này không phải là một lập luận tưởng tượng. Nó là một đe dọa “rất thật”. Tháng 6-2019, giới lập pháp Hoa Kỳ đã đưa ra một dự luật với ủng hộ lưỡng đảng, yêu cầu Chính phủ Mỹ xét lại định kỳ mỗi năm quy chế ưu đãi được cam kết từ năm 1992 này (theo quy chế, Hong Kong được ưu đãi đặc biệt hơn so với Trung Quốc, trong những vấn đề liên quan thương mại, kinh tế; thậm chí cả việc xét visa và dự án đầu tư…).
Hong Kong đã cho thấy họ không phải là Tây Tạng. Chưa có cuộc biểu tình nào, kể cả các cuộc “cách mạng màu” tại nhiều nước thế giới, huống hồ những cuộc biểu tình đình công bên trong Hoa lục, được tổ chức như Hong Kong. Người ta không thấy thủ lĩnh. Hàng chục cuộc biểu tình và tuần hành tưởng niệm sự kiện Thiên An Môn được tổ chức đều đặn mỗi năm đã mang lại những kinh nghiệm “xây dựng quần chúng” mà có lẽ không quyển sách đấu tranh bất bạo động nào trước nay đề cập đầy đủ.
Làm thế nào mà cùng một lúc có đến hai triệu người mặc áo đen để xuống đường? Làm thế nào có thể tổ chức liên tục các cuộc biểu tình với những địa điểm tập trung khác nhau? Đó là những “bí mật” mà không tổ chức xã hội dân sự hoặc tổ chức đấu tranh dân chủ nào không thắc mắc, kèm theo sự ngưỡng phục. Không chỉ là vấn đề mô hình và cách thức tổ chức. Chưa có cuộc biểu tình nào mà “ý thức phải lên tiếng” lại được nhiều tầng lớp và thành phần ủng hộ dữ dội như vậy, từ người già, luật sư đoàn, hiệp hội giáo chức, đến thậm chí gần đây còn có sự biểu thị của những gia đình dắt con trẻ đi cùng. Họ đã tìm được một điểm chung và xây dựng điểm chung đó thành nhận thức căn bản: sự giàu có vật chất mà họ có không thể mang lại những giá trị sống đúng nghĩa, một khi dân chủ và tự do không tồn tại.
“Các người có thể xiềng xích tôi, các người có thể tra tấn tôi, các người thậm chí có thể tàn phá cơ thể này nhưng các người không bao giờ có thể cầm tù được tâm hồn tôi” – không ít người chắc còn chưa quên câu nói đó của Nathan Law Kwun-chung khi cậu thanh niên trẻ này (lúc đó 23 tuổi) phát biểu, thay vì đọc lời tuyên thệ, tại kỳ họp Hội đồng lập pháp Hong Kong (Legco) ngày 12-10-2016, lúc cậu vừa đắc cử ghế nghị viên. Cũng trong ngày đó, nghị viên trẻ Sixtus “Baggio” Leung Chung-hang, 30 tuổi, thành viên đảng Youngspiration, đã quấn băngrôn xanh ghi hàng chữ “Hong Kong không phải Trung Quốc”. Trong khi đó, tân nghị viên Yau Wai-ching, 25 tuổi, cũng thuộc đảng Youngspiration, nói rằng cô ủng hộ Hong Kong độc lập khỏi Trung Quốc và từ chối tuyên bố trung thành với Bắc Kinh. “Tôi, Yau Wai-ching, trang trọng thề rằng tôi sẽ trung thực và trung thành với tổ quốc Hong Kong và sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ và che chở cho những giá trị Hong Kong”.
Nathan Law bị tước ghế nghị viên ngày 14-7-2017; trong khi Sixtus “Baggio” và Yau Wai-ching bị “tống khỏi” Legco ngày 15-11-2016. Tuy nhiên, họ - cùng cả triệu “Hongkonger” khác - đã không để bị tước mất ý chí. Ngày 15-8-2019, Hoàng Chi Phong thậm chí thách thức Tập Cận Bình đối thoại trực tiếp với người biểu tình. Họ không còn là những người biểu tình. Họ đã là những người chiến đấu trên chiến tuyến “bảo vệ và che chở cho những giá trị” mà họ đặt vào. Họ không thể không biết những tín hiệu đe dọa về một cuộc tắm máu. Họ không đánh giá thấp sức mạnh của súng đạn. Chỉ súng đạn mới không có lý trí để đánh giá như thế nào là đáng để sống vĩnh viễn khi ngã xuống trên vũng máu “tự do”.
Ảnh:
- Xe quân sự PLA giáp biên giới Hong Kong (Reuters)
- “Hong Kong vĩnh viễn không phải Trung Quốc!” (New York Times)
https://www.facebook.com/568139795/posts/10158384116834796/
Tuesday, August 13, 2019
Bịa chuyện Joshua Wong là người gốc Việt, là sự kết hợp kế hoạch của hai đảng cộng sản. - Người ít học, theo "việt cộng" ở cấp làng nhàng cỡ dư luận viên sẽ một mặt "vững tin" rằng Việt Tân là một tổ chức bị quốc tế lên án hay một tổ chức ngoài vòng pháp luật. Mặt khác, những kẻ đó sẽ sẵn sàng lăn xả vào "ăn thịt" người đấu tranh trong nước để có lương, để được xoa đầu khen ngợi và hứa hẹn. - Người Hồng Kông sẽ dần dà xa lánh, khinh bỉ người biểu tình, vì nghi ngờ rằng đây là chiêu trò của Mỹ và Tây Âu, dùng bàn tay của những người Việt yếu kém và đang thất thế.
Hong Kong: Vì sao phe thân-Bắc Kinh đồn Joshua Wong là người 'gốc Việt'?
Thùy Linh
linh.nguyen@bbc.co.uk
Vẫn là chuyện cộng sản, tàn bạo, tinh vi và nhất định không từ bỏ quyền lực nếu chưa lên đoạn đầu đài!
It is still a communist story: brutal, sophisticated and definitely not giving up power once not yet been sentenced to death!
Phe đối lập biểu tình 'lớn nhất tại Moscow kể từ 2011'
Sunday, August 11, 2019
Oh, yes! Some day, we'd need to find how much of victims have been killed by Chinese communists!
Chính khách Úc 'so sánh' Trung Quốc với phát xít Đức.
Watch them! They are oppressing more and more brutally!
Biểu tình ở Hong Kong: Cảnh sát bắn đạn hơi cay vào trạm tàu điện đóng kín.
LẶNG LẼ
* 1972
Một chút buồn vỡ trong mắt em
Và nắng ban trưa đổ ngập thềm
Anh nghe đau nhói nơi từng lóng
Từng lóng xương gầy xa máu tim.
Một chút đong đầy nhung nhớ xưa
Gửi với tóc mềm cho gió đưa
Hai mươi ba tuổi, em thôi khóc
Anh vẫn ân cần nuôi thiệt thua.
Một chút ngậm ngùi như lá xanh
Em gieo tiếng guốc lại lòng anh
Mai hành lang vắng, làm sao hiểu?!!!
Để tiễn em về bao lối quanh,
Để sẵn trong anh những dỗ dành!
(Lượm lại được buổi sáng 25 tháng 8 năm 2018.)
ÔNG BÀ BỐ MẸ ANH HẲN RẤT TỰ HÀO !
Giờ này năm sau, năm sau nữa,
Tôi đi thăm giòng sông Dương Tử,
Xin chiếu khán nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa,
Rồi ghé lại, xem qua Hà Nội
Hà Nội đớn đau dằn vặt của tôi,
Có cả Bất Bạt Sơn Tây trong ấy,
Có Ngô Quyền, có Bạch Đằng Giang.
Người ta sẽ bảo tôi, không cần xin thêm chiếu khán,
Vì Hà Nội bây giờ,
Cũng là cộng hòa nhân dân Trung Hoa!
Ông bà bố mẹ anh hẳn rất tự hào,
Vì anh không nói tiếng Việt giọng Tàu lơ lớ,
Nhưng đem được đủ trăm nòi Bách Việt
Về cho Trung Hoa,
Theo thầy Khổng, thầy Mao, thầy Tập
Tuôn giọng cười đắc thắng xuống biển Đông!
Chỉ có ông bà bố mẹ chúng tôi,
Phải thêm một nghìn năm đau hận,
Vì chúng tôi lỡ tin,
Kẻ thù ta đâu phải là người!
Chiều Mưa Với Người Nam Định
Như những lòng tháp cổ
Em muốn em vô tình
Trăm năm sau đá lở
Ta vẫn ngồi lặng thinh.
Mưa đầu mùa em lạnh
Có vui được hơn nhau
Hở lời thương thứ nhất
Chở mai hôm cơ cầu?
Em nghe ta lần nữa
Dẫu muốn trả lời không
Bởi bao lâu nước đổ
Cũng chẳng đầy hơn sông!
Xót xa từng hơi thở
Tội ta chắc vô ngần
Lạy em thay mặt Chúa
Mong vài giờ bình an!
Ta về se áo ướt
Thôi đành vậy nha hương
Còn chút gì rơi rớt
Cũng vui hơn bình thường!
KHÔNG ĐẶT TÊN
Bởi em rẻ rúng tình tôi,
Trăm năm héo một khoảng trời vô tâm.
Mình như đứng ở ngoài sân,
Cố nghe được tiếng thì thầm đời nhau!
Mà xa lắm ở vực sâu,
Tiếng tôi xưa hú thảm sầu theo ai,
Rụng rơi nhanh tháng ngày dài,
Trông nhau còn phút giây này nữa thôi!
XEM BÀI NỖI NHỚ MÙA XƯA
Tôi ở nơi rất xa,
Ước gì thấy được,
Em cười, em khóc,
Em vui hay buồn bên hoa.
Bài thơ này, em viết hôm qua,
Lúc tôi đang viết một bài thơ khác,
Về em, những điều bất giác,
Làm tôi nhớ quê nhà!
XIN ĐƯỢC LÀM QUEN VỚI VÔ THƯỜNG
Đứa con gái tôi cùng tuổi em
Qua đời rất sớm
Bởi ngày ấy, cha nó vừa thua trận
Không cái ăn, nhà ở, không thuốc men!
Giờ, muốn quen em, phải quay về Sơn Tây
Phải ghé thăm Hà Nội
Cõi lòng tôi leo lét
Ngắm nhìn mùa đông trầm mặc của một người.
Cũng như em bây giờ, tôi ngày xưa
Vun vén những nỗi sầu tuyệt đẹp
Cho dù mỗi sớm mai, nỗi chết
Là tin bạn bè, càng lúc càng thưa.
Đứa con tôi bạc phần
Tôi về nhặt xương khoảng này năm ngoái
Tiếc chưa quen em những ngày trở lại
Một trời, một thời bao nỗi phân vân!
Tôi nghĩ hoài về em
Bình thản, an nhiên, mà liêu dung, se sắt
Về con gái tôi, chưa bao giờ ra trận
Chưa bao giờ đi học, chưa bao giờ làm duyên!
Em nhắn gì tôi không
Kẻ lưu vong đã từng trông thấy
Trọn một huyền thoại em không phải thấy
Đang đuổi theo trong em...
Một kỷ niệm chùng lòng!
KHÔNG TÊN
Chưa bao giờ dám nhìn tay người
Trách sao chưa bao giờ tôi nắm
Mơ chi một nụ hôn liều dạn
Trao nhau để người nhớ trọn đời!
Đâu nhận ra em nhìn thật lâu
Vào đôi mắt có lần khen đẹp
Trút bao tay, vài giây chia biệt
Giờ hiểu ra, đau biết chừng nào!
Lần cuối cùng, áo dài thiên thanh
Không khóc, không cười, đau chất ngất,
Mang tới bây giờ, đời đang tắt
Bật ra lời, lỗi một mình anh!
Lần cuối cùng, cũng là đầu tiên
Em đến với thật nhiều ao ước
Cô tiên ơi, lòng em não nuột
Kiếp sau tôi đền lại muôn lần!
Xưa ngọc của ai, ngà của ai
Khổ trong đáy mắt tình ngây dại
Ngày đã qua lâu đâu trở lại
Nên chẳng chờ mong ở kiếp này!
Bây giờ sao biết được em đâu
Xin lỗi dù một dòng thật ngắn
Ngày đó, anh vô tình lấy mất
Lòng em tin mình mãi ơn nhau!
Mai Tôi Về Thăm Quê Lần Cuối
Ta ước có lần nghe ai nói
Muốn nghiêng đầu khóc mướt không thôi
Trên vai ta dày bao lầm lỗi
Ngày về mưa bão giận chưa nguôi.
Tưởng nhớ Mẹ của HTT
Bác ơi, con đang trên đường về
Mà, bác ơi, đời sao lê thê
Kệ, con về ngồi bên phần mộ
Ăn bánh tét không nhân ngày xưa!
(Mẹ Thủy có lần nói với L.,"Tui biết chú thích ăn bánh tét không nhân,làm bánh Tết năm nào cũng nhớ một cái riêng cho chú.")
Hỏi một người bạn thân
Có gì thật vui trong niềm thinh lặng
Mà rất lâu tôi chưa biết hở em?
Người bây giờ ngồi bên tường vôi xám
Trông ra cuộc đời có tiếc nhân duyên?
Gởi Ba Vĩnh
Người thân của một người thân
Hai mươi phút nữa về bên vĩnh hằng
Ngàn dặm xa bỗng nhọc nhằn
Tôi rưng rưng lệ chia phần anh em.
Cho Vợ Yêu
Lúa em chín ngả xuống bờ
Anh mơ ngậm cỏ làm thơ tủi mừng
Lúa em mọng sữa rưng rưng
Anh mơ khép mắt ngồi xưng tụng nàng.
Buổi chiều vào thị trấn
Hồn lang thang bãi tha ma
Sao thân xác vẫn còn là sinh linh
Ta cùng ta hay với mình
Mà đê mê đắng không đành nuốt xuôi?!..
KHÓC LƯU HIỂU BA
Thế là anh lại tự do
Bỏ thân xác sống như chưa bao giờ
Đắm chìm trăn trở ước mơ
Cho đám đông biết mong chờ vinh quang
Trời hay là Quỷ còn đang
Trút oan khiên xuống cả giang sơn buồn?!!!
Đọc thơ Nguyễn Mộng Hòa Binh
(Tặng Nguyễn Văn Long,Hà Thu Thủy,Trần Tư Bình,Nguyễn Văn Khanh,Nguyễn Thành Vũ .)
Đừng khóc,bạn ta ơi!
Đừng khóc!
Sắp thấy lại nhau rồi,
Trước ngày tàn hơi,sau phút tàn hơi!
Lưu vong, ừ, lưu vong!
Lưỡi không đụng răng!
Trán nhiều hơn tóc, sầu theo mệnh nước,
Đâu có gì không trả giá mà nên!
Mẹ cha đi cả rồi,
Mới hiểu mình có lỗi,
Mai kia nằm chờ cháu con về,
Hãy nhớ đời đâu có gì vui!
Thơ bạn,đọc một mình,
Tháo kính lau nhòe,bia mở một lon,
Nước mắt một mình, không ai thấy,
Ta tắt đây, sau thoáng chốc huy hoàng.
Đừng khóc, bạn ta ơi!
Ngày sáng thế, và ngày tận thế
Số phận mình,và cả quê mình,
Cũng đi từ sơ sinh,
Đến vài giây hồn buông tay lìa xác,
Mình u uất mà chi!
Ai quên được đắng cay
Bằng tiếng cười ngạo nghễ,
Ta qua rồi, biết rồi, đổ nát và tan vỡ,
Chỉ còn thèm được say!
Ngày cho những người cha
Ừ, ta đi từ đây,
Về muôn muôn kiếp trước,
Xa, thật là xa lắm,
Mà vẫn trong ảnh này.
Ngồi lặng yên ngất ngây,
Lòng dâng đầy nước mắt,
Đời, khi còn, khi mất,
Ôi, quen rồi trả vay!
Từ khi biết làm cha,
Nhai tim mình rướm máu,
Lặng thinh mà điên đảo,
Cười,vinh nhục,sẽ qua.
Này, một nén hương tàn,
Vài cánh hoa cùng héo,
Xưa mình đâu có thiếu,
Bi thương và hân hoan.
Trong muôn dặm gió ngàn,
Linh hồn, ôi, đơn độc !
Dấu chim bay biền biệt
Chưa phải là hư không.
Mơ một trời lãng quên,
Thánh,thần và địa ngục,
Khi ngang nhà tội, phúc,
Chỉ còn là viễn miên.
Ngày Về
Có những lần sẽ là mãi mãi,
Chia xa, xa tít cuối phương người .
Mà đâu ai biết, đâu ai hỏi
Mai tôi quên, hay mai quên tôi.
Mấy mươi năm ai khô,ai rũ,
Đám đông vô hồn vẫn hôn mê .
Mai tôi về ngang căn phố cũ,
Có chút thương và chút ê chề .
Mai tôi về thăm quê lần cuối,
Mai tôi bỏ xương nơi xứ người,
Dầm mưa thơ tôi trong buổi tối,
Đèn chong buồn không nói nên lời .
Rồi những sớm mai không ai nói,
Không tiếng người khuấy nhẹ cà phê,
Thăm thẳm trong hồn buông tay với,
Vẫy gọi lìa đời theo đê mê.
Là xong, cuộc sao dời vật đổi,
Là tôi, xin mất trọn tăm hơi,
Là không gặp lại người thiên cổ,
Tôi chẳng còn để nhớ có tôi .
CHỢT NHỚ BẠN ĐÃ KHUẤT
(Để nhớ PDP!)
Tiếng hát ta theo về cõi vắng,
Có yên ủi người khi nhớ thương?
Ở đây, ta với đời thinh lặng,
Trôi mình theo tâm tưởng mù sương.
Đâu có mơ, sao ta cứ thấy
Người, qua cầu nhỏ, bước vô thường,
Thong dong hát, như quên, như nhớ,
Nhưng vẫn lời ca sầu vấn vương.
Lối người qua chỉ xanh màu lá,
Không tuổi, không tên đến bây giờ.
Người cũng không chau mày thấy lạ.
Không quay nhìn lại những hư vô.
Bạn ta, giờ xác thân cát bụi,
Quên vài giây cuối dứt tàn hơi,
Quên cả một lời ta gắng nói,
Đời có gì, đi bình an thôi !
Người tới chưa, nơi đoàn viên đó?
Yên vui chưa, giờ được về nhà?
Ta bữa nay lòng thanh thản lạ !
Như có tin người nơi rất xa !
(Ngày 13 tháng Giêng, 2012)
Mùa hè 1972
Khi những hàng mây che nhớ thương
Bay đi trong giấc ngủ sân trường
Em tôi chắc cũng tròn khôn lớn
Theo lá mùa rơi ngợp lối son.
Mai làm thân chim lạ xa rừng
Mỏi kêu, nhìn cánh lưới rưng rưng
Tắt đêm làm gió ngưng lời hát
Anh nhớ trời xưa nắng đã hừng
Mai làm thân chim lạ về ngang
Cỏ xanh thơm chiều niệm hong vàng
Van em, còn những viên đạn nhỏ
Trổ qua tim từng lỗ bàng hoàng.
Gọi rất hiền sau bóng cây cao
Có cười vui, rộn rã đón chào
Như thuở ra đi nào bỏ mất
Chiều buông, bóng nhớ, vẫn lao xao.
Sao chẳng bao giờ mình với nhau
Một chút tơ vương, một mảy sầu
Đời hết,lòng anh, em chưa đọc,
Mặc cho cùng hương khói phai mau .
(Để nhớ Ngọc Thùy Giang))
Nghĩ vu vơ
Anh bỏ đi luôn từ dạo ấy,
Chưa bao giờ quay lại ngày xưa,
Đôi khi cười trên đường vạn dặm,
Thương một thời tội nghiệp làm thơ.
Thương những vần thơ một thời tội nghiệp
Man mác oan cừu của mẹ, của cha
Làm ánh nến chập chờn sắp tắt
Làm những yêu thương chỉ để chia xa.
Mình không chung những còn,những mất
Nên mình anh phần số lưu vong,
Em sống vui hai mặt đời dâu biển,
Đâu bao giờ chạnh một niềm thương.
Nên đành như vì sao sắp tắt,
Không dừng chân được để nhớ quê,
Anh sáng lên chờ hơi thở dứt,
Trơ trọi con tim một lối về.
Tóc bạc,mắt mờ,chân đã yếu,
Còn ai đâu để nhớ, để thương,
Còn chi đâu mà tươi, mà héo,
Chỉ là đi, đến của đời thường.
Em còn trường xưa, còn bạn cũ,
Em là cô tiên của học trò .
Mong em luôn vui làm bà, làm mẹ
Không biết một người còn nghĩ vu vơ.
Lượm Được Trong Đám Giấy Tờ Cũ!
Thiền sư khua gậy về ngang núi
Con trẻ bơ vơ rộn hoàng hôn
Áo nâu bạc vương cành hoa dại
Ta một thời ngân lại giọng kinh buồn.
(23/11/1994)
Thăm Lại Một Trời Sâu
Đã qua lâu ngày xưa ngu dại
Mình xa lắm rồi thương ai đây?
Có còn ngồi một mình đọc lại
Những dòng tôi thở buồn như mây?
Em thật còn chăng đời hiu quạnh?
Chồng, con, nhưng rồi chẳng có tôi,
Em nơi đồi, núi, sương se lạnh,
Quên gã si tình, tình chơi vơi?
Gã si tình ngược giòng đắm đuối,
Buông tay, bỏ mình trôi qua đời,
Đâu hay, có người yêu rất tội,
Tìm nhau lần cuối, một lần thôi!
Sao tôi khi ấy là câm lặng,
Không liều cho ai một lần hôn,
Đẹp quá, sao tay mình không nắm?
Ra về, em nhìn nhau cười buồn!
Ngày em lấy chồng, tôi đâu biết,
Lâu lắm, có lần gặp lại nhau,
Nhớ lời ai nói trong nước mắt,
"Chị thua rồi, thôi em đến đi!"
Trời bảo, nên vẫn là không hiểu,
Bốn mươi bốn năm chưa thấy nhau .
Bữa nay, có gì trong áo não,
Đưa mình thăm lại một trời sâu.
Kiếp sau, tôi sẽ tìm gặp lại
Đền em, tôi có tội dại khờ
Không biết đưa tay mình nắm lấy
Tình em ngày đó đẹp như mơ!
Căn Chái Góc Vườn Tôi Mơ Ước
Ừ, sau một bữa cơm vui,
Tôi căn dặn việc trong ngày lâm chung,
Một căn chái ở góc vườn,
Con cho ai để quên buồn người đi.
Hồn sẽ không nuối tiếc gì
Thịt xương là bụi theo về gió khơi
Không cùng ai, chẳng còn tôi
Hăm hai năm giận cuộc đời sẽ qua.
Đưa nhau ngang một thềm hoa
Là buông tay để người về hư không,
Là thôi nhớ, là thôi mong,
Là sá chi những bận lòng tuổi thơ.
Bao nhiêu năm cắn môi chờ
Giờ buông tay đứng bên bờ vô biên
Đưa con sóng vỗ triền miên
Xô tôi từ thuở còn bên mịt mờ.
Xin lần cuối một cơn mưa
Cho tôi cười, khóc chỉ vừa mình tôi!
Như Một Giấc Mơ
Tiếng hát thật buồn bên nhà ai
Đi qua giấc ngủ vắng như ngày
Nên em lại đến cài hoa trắng
Trên mộ tình xưa chẳng lấp đầy .
Tóc đã dài hơn buổi chia xa
Mà sao áo lạ lạnh hồn ta
Chờ ngôn ngữ đó già trăm tuổi
Kể lể một đời nỗi bôn ba.
Trong khóc cười ơi hỡi xót xa
Ơi em xa lắm của lòng ta
Bây giờ mải miết da thịt cũ
Nhung nhớ nào đã tự thứ tha!
Mưa cũng ố vàng trên cánh bay
Thôi còn âu yếm rã hai tay
Ta vụng về đếm hoài xơ xác
Trốn nhìn em ngơ ngác đọa đày.
Đến Cần Giờ với Trần Tư Bình
Mưa rào trăm giọt đắng cay,
Mời em thăm xứ lưu đày cha tôi.
Lỡ mai chân khách đưa người,
Xin che mặt, giấu ngậm ngùi xót thương.
Quên tên I
Ta nắm tay người, run những bước hồi sinh.
Người, khi đi, khi ở, rất vô tình.
Ta vẫn nhủ thầm,bởi đời ta cay đắng,
Nên, chân chạy trốn nỗi buồn, thở dốc điêu linh.
Quên tên II
Thế nào anh cũng về ngang đường cũ,
Đứng nghe lòng mình quanh quẽ đìu hiu,
Như ngày xưa, em vẫn thường tự nhủ
"Ga vắng tàu về, buồn biết bao nhiêu!”
Quên tên V
Cũng về ngang đường cũ
Cũng nghe lòng quắt quay
Ngày theo con nước lũ
Xa rồi mà có hay.
Hoen nắng sớm mưa chiều,
Tình xưa vẫn đìu hiu,
Lời xưa sao bất tận,
Mà giờ em đăm chiêu.
Tôi ngừng đây tạ lỗi
Dối gian này yêu nhau,
Tôi ngừng đây sám hối,
Phách hồn còn lao đao.
Tôi lạy cầu ngàn sau!...
Không Còn Mong Ngóng
Tôi nhìn tôi bên kia làn cửa kính
Êm đềm, êm đềm tan biến như sương
Nhưng mà nghe sao có gì hối tiếc
Có gì cúi đầu nuốt nghẹn trong tim
Ừ, tôi đây mà, một làn khói trắng
Quay chào lần này, hết cả nhân duyên
Nhìn con đường sau lưng dài xa vắng
Bốn mươi mấy năm, cùng cháu cùng con.
Việc tôi xong rồi, xương tàn đã đốt
Cảm ơn em tình mình thật vuông tròn
Đường tôi đi muôn ngàn ngày nắng tắt
Có còn mảy may nào oán hay thương?
Sẽ đi trong muôn ngàn ngày tìm lại
Ai đã cùng nhau liều khổ liều đau
Tìm lại khát khao kiếp người oan trái
Chỉ làm một lời vẫn nhớ ơn nhau!
Thôi bỏ lại vài mươi năm sân hận
Chưa thở một hơi tha thứ cho đời
Tôi sẽ quên những chuyện còn, chuyện mất
Đi về nơi chẳng còn buồn, còn vui.
Chia Tay
Hai mươi năm những hao gầy
Về đây, Trời vẫn thương người ra đi.
Tay ai nắm nuối xuân thì,
Và ai nuốt vội lâm ly cuối đường.
Bữa nay người nắng còn vương,
Mắt nhìn không nói gió sương mỉm cười,
Bữa nay còn tôi bồi hồi,
Nếu mai xa mãi là thôi, thôi đành.
Chào em nơi ấy nghìn trùng,
Trông theo tôi khuất trong dòng thời gian.
NHỚ HOÀNG CHẤN NAM
Thế nào anh cũng về ngang đường xưa
Thăm người xưa, ôi người xưa ơ hờ
Có gì trong đôi bờ xa vắng
Thả ngang trời làm mong nhớ thiên thu!
RỜI THỊ TRẤN
Giờ tôi buông thõng hai tay
Đời thôi đay nghiến và ngày ngừng trôi
Đi hay ở cũng xong rồi
Nơi vô biên có bồi hồi niềm xưa?!..
Có còn kịp đến không mưa
Cho tôi dầm ướt lời chưa ngỏ bày?!..
XIN THƯƠNG LẠI MỘT THỜI SÓNG GIÓ!
Vẫn là của ta, trời Bất Bạt
Sáu mươi lăm năm trước ra đi
Lặng câm ngay cả trong ánh mắt
Mẹ ôm con chạy, đêm biên thùy!
Ngước trông Ba Vì, nhớ Quang Dũng
Hát câu Đôi Mắt Người Sơn Tây
Chắc em đâu biết xa xưa ấy
Trời đất rưng rưng ở xứ này!
Ở đây xa cùng trời cuối đất
Rượu đắng tê người, tin hai anh
Tin anh mất đã vài tháng trước
Và tin anh mất đã vài năm!
Chị tôi ba mươi năm cống hiến
Cũng từng du học tận trời Âu
Em đi, chị lặng thinh đưa tiễn
Ôi, chị thấy sân bay lần đầu!
Ngày xưa đấu tố, lòng chị oán
Bố em theo giặc, bỏ gia đình
Lớn lên, chị hiểu lòng của cậu
Cậu đi , vĩnh biệt, vẫn một mình!
Cháu vào tận Biên Hòa tìm chú
Tết về thăm quê đã mồng năm
Mẹ cháu tưởng là anh cận vệ
Xa nhà, theo cho có người thân!
Rồi lại hai mươi năm ly biệt,
Mơ phút giây đôi bờ trông nhau,
Nhưng ai chết trẻ, làm sao biết
Run tay, thôi...lại...một lần đau!
Nếu mai đường về thăm không kịp
Đâu hề gì, hồn vẫn bên quê!
Khê Thượng, Thái Bạt, rồi Tòng Lệnh
Tòng Thái buồn da diết mái tranh xưa.
Biết sẽ là thôi duyên thôi nợ
Sẽ chỉ còn mênh mông lãng quên
Xin thương lại một thời sóng gió
Một đời đang lịm tắt bình yên.
BA VĨNH CÙNG VỢ QUÁ ĐẸP BÊN NHAU
Nhớ khi mình ngoài ba mươi
Nghèo, và quá nhiều cái khó
Mình cứ quên rằng mình khổ!...
Nhìn nhau giờ chỉ biết cười!
VỚI VỢ Ở MARYLAND
Một trời hoa vàng trong cổ tích
Xưa anh hứa đưa em đi tìm
Chỉ tiếc quê mình còn xa lắm
Dường như chưa phải chỗ dừng chân!
Thôi kệ, buông tay, trời đang tối
Dấu chân em son, và giấc mơ tiên
Anh đã thấy ngang qua rất vội
Mình chung đôi về nơi lãng quên!
RỜI THỊ TRẤN
Giờ tôi buông thõng hai tay
Đời thôi đay nghiến và ngày ngừng trôi
Đi hay ở cũng xong rồi
Nơi vô biên có bồi hồi niềm xưa?!..
Có còn kịp đến không mưa
Cho tôi dầm ướt lời chưa ngỏ bày?!..
Một chút buồn vỡ trong mắt em
Và nắng ban trưa đổ ngập thềm
Anh nghe đau nhói nơi từng lóng
Từng lóng xương gầy xa máu tim.
Một chút đong đầy nhung nhớ xưa
Gửi với tóc mềm cho gió đưa
Hai mươi ba tuổi, em thôi khóc
Anh vẫn ân cần nuôi thiệt thua.
Một chút ngậm ngùi như lá xanh
Em gieo tiếng guốc lại lòng anh
Mai hành lang vắng, làm sao hiểu?!!!
Để tiễn em về bao lối quanh,
Để sẵn trong anh những dỗ dành!
(Lượm lại được buổi sáng 25 tháng 8 năm 2018.)
ÔNG BÀ BỐ MẸ ANH HẲN RẤT TỰ HÀO !
Giờ này năm sau, năm sau nữa,
Tôi đi thăm giòng sông Dương Tử,
Xin chiếu khán nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa,
Rồi ghé lại, xem qua Hà Nội
Hà Nội đớn đau dằn vặt của tôi,
Có cả Bất Bạt Sơn Tây trong ấy,
Có Ngô Quyền, có Bạch Đằng Giang.
Người ta sẽ bảo tôi, không cần xin thêm chiếu khán,
Vì Hà Nội bây giờ,
Cũng là cộng hòa nhân dân Trung Hoa!
Ông bà bố mẹ anh hẳn rất tự hào,
Vì anh không nói tiếng Việt giọng Tàu lơ lớ,
Nhưng đem được đủ trăm nòi Bách Việt
Về cho Trung Hoa,
Theo thầy Khổng, thầy Mao, thầy Tập
Tuôn giọng cười đắc thắng xuống biển Đông!
Chỉ có ông bà bố mẹ chúng tôi,
Phải thêm một nghìn năm đau hận,
Vì chúng tôi lỡ tin,
Kẻ thù ta đâu phải là người!
Chiều Mưa Với Người Nam Định
Như những lòng tháp cổ
Em muốn em vô tình
Trăm năm sau đá lở
Ta vẫn ngồi lặng thinh.
Mưa đầu mùa em lạnh
Có vui được hơn nhau
Hở lời thương thứ nhất
Chở mai hôm cơ cầu?
Em nghe ta lần nữa
Dẫu muốn trả lời không
Bởi bao lâu nước đổ
Cũng chẳng đầy hơn sông!
Xót xa từng hơi thở
Tội ta chắc vô ngần
Lạy em thay mặt Chúa
Mong vài giờ bình an!
Ta về se áo ướt
Thôi đành vậy nha hương
Còn chút gì rơi rớt
Cũng vui hơn bình thường!
KHÔNG ĐẶT TÊN
Bởi em rẻ rúng tình tôi,
Trăm năm héo một khoảng trời vô tâm.
Mình như đứng ở ngoài sân,
Cố nghe được tiếng thì thầm đời nhau!
Mà xa lắm ở vực sâu,
Tiếng tôi xưa hú thảm sầu theo ai,
Rụng rơi nhanh tháng ngày dài,
Trông nhau còn phút giây này nữa thôi!
XEM BÀI NỖI NHỚ MÙA XƯA
Tôi ở nơi rất xa,
Ước gì thấy được,
Em cười, em khóc,
Em vui hay buồn bên hoa.
Bài thơ này, em viết hôm qua,
Lúc tôi đang viết một bài thơ khác,
Về em, những điều bất giác,
Làm tôi nhớ quê nhà!
XIN ĐƯỢC LÀM QUEN VỚI VÔ THƯỜNG
Đứa con gái tôi cùng tuổi em
Qua đời rất sớm
Bởi ngày ấy, cha nó vừa thua trận
Không cái ăn, nhà ở, không thuốc men!
Giờ, muốn quen em, phải quay về Sơn Tây
Phải ghé thăm Hà Nội
Cõi lòng tôi leo lét
Ngắm nhìn mùa đông trầm mặc của một người.
Cũng như em bây giờ, tôi ngày xưa
Vun vén những nỗi sầu tuyệt đẹp
Cho dù mỗi sớm mai, nỗi chết
Là tin bạn bè, càng lúc càng thưa.
Đứa con tôi bạc phần
Tôi về nhặt xương khoảng này năm ngoái
Tiếc chưa quen em những ngày trở lại
Một trời, một thời bao nỗi phân vân!
Tôi nghĩ hoài về em
Bình thản, an nhiên, mà liêu dung, se sắt
Về con gái tôi, chưa bao giờ ra trận
Chưa bao giờ đi học, chưa bao giờ làm duyên!
Em nhắn gì tôi không
Kẻ lưu vong đã từng trông thấy
Trọn một huyền thoại em không phải thấy
Đang đuổi theo trong em...
Một kỷ niệm chùng lòng!
KHÔNG TÊN
Chưa bao giờ dám nhìn tay người
Trách sao chưa bao giờ tôi nắm
Mơ chi một nụ hôn liều dạn
Trao nhau để người nhớ trọn đời!
Đâu nhận ra em nhìn thật lâu
Vào đôi mắt có lần khen đẹp
Trút bao tay, vài giây chia biệt
Giờ hiểu ra, đau biết chừng nào!
Lần cuối cùng, áo dài thiên thanh
Không khóc, không cười, đau chất ngất,
Mang tới bây giờ, đời đang tắt
Bật ra lời, lỗi một mình anh!
Lần cuối cùng, cũng là đầu tiên
Em đến với thật nhiều ao ước
Cô tiên ơi, lòng em não nuột
Kiếp sau tôi đền lại muôn lần!
Xưa ngọc của ai, ngà của ai
Khổ trong đáy mắt tình ngây dại
Ngày đã qua lâu đâu trở lại
Nên chẳng chờ mong ở kiếp này!
Bây giờ sao biết được em đâu
Xin lỗi dù một dòng thật ngắn
Ngày đó, anh vô tình lấy mất
Lòng em tin mình mãi ơn nhau!
Mai Tôi Về Thăm Quê Lần Cuối
Ta ước có lần nghe ai nói
Muốn nghiêng đầu khóc mướt không thôi
Trên vai ta dày bao lầm lỗi
Ngày về mưa bão giận chưa nguôi.
Tưởng nhớ Mẹ của HTT
Bác ơi, con đang trên đường về
Mà, bác ơi, đời sao lê thê
Kệ, con về ngồi bên phần mộ
Ăn bánh tét không nhân ngày xưa!
(Mẹ Thủy có lần nói với L.,"Tui biết chú thích ăn bánh tét không nhân,làm bánh Tết năm nào cũng nhớ một cái riêng cho chú.")
Hỏi một người bạn thân
Có gì thật vui trong niềm thinh lặng
Mà rất lâu tôi chưa biết hở em?
Người bây giờ ngồi bên tường vôi xám
Trông ra cuộc đời có tiếc nhân duyên?
Gởi Ba Vĩnh
Người thân của một người thân
Hai mươi phút nữa về bên vĩnh hằng
Ngàn dặm xa bỗng nhọc nhằn
Tôi rưng rưng lệ chia phần anh em.
Cho Vợ Yêu
Lúa em chín ngả xuống bờ
Anh mơ ngậm cỏ làm thơ tủi mừng
Lúa em mọng sữa rưng rưng
Anh mơ khép mắt ngồi xưng tụng nàng.
Buổi chiều vào thị trấn
Hồn lang thang bãi tha ma
Sao thân xác vẫn còn là sinh linh
Ta cùng ta hay với mình
Mà đê mê đắng không đành nuốt xuôi?!..
KHÓC LƯU HIỂU BA
Thế là anh lại tự do
Bỏ thân xác sống như chưa bao giờ
Đắm chìm trăn trở ước mơ
Cho đám đông biết mong chờ vinh quang
Trời hay là Quỷ còn đang
Trút oan khiên xuống cả giang sơn buồn?!!!
Đọc thơ Nguyễn Mộng Hòa Binh
(Tặng Nguyễn Văn Long,Hà Thu Thủy,Trần Tư Bình,Nguyễn Văn Khanh,Nguyễn Thành Vũ .)
Đừng khóc,bạn ta ơi!
Đừng khóc!
Sắp thấy lại nhau rồi,
Trước ngày tàn hơi,sau phút tàn hơi!
Lưu vong, ừ, lưu vong!
Lưỡi không đụng răng!
Trán nhiều hơn tóc, sầu theo mệnh nước,
Đâu có gì không trả giá mà nên!
Mẹ cha đi cả rồi,
Mới hiểu mình có lỗi,
Mai kia nằm chờ cháu con về,
Hãy nhớ đời đâu có gì vui!
Thơ bạn,đọc một mình,
Tháo kính lau nhòe,bia mở một lon,
Nước mắt một mình, không ai thấy,
Ta tắt đây, sau thoáng chốc huy hoàng.
Đừng khóc, bạn ta ơi!
Ngày sáng thế, và ngày tận thế
Số phận mình,và cả quê mình,
Cũng đi từ sơ sinh,
Đến vài giây hồn buông tay lìa xác,
Mình u uất mà chi!
Ai quên được đắng cay
Bằng tiếng cười ngạo nghễ,
Ta qua rồi, biết rồi, đổ nát và tan vỡ,
Chỉ còn thèm được say!
Ngày cho những người cha
Ừ, ta đi từ đây,
Về muôn muôn kiếp trước,
Xa, thật là xa lắm,
Mà vẫn trong ảnh này.
Ngồi lặng yên ngất ngây,
Lòng dâng đầy nước mắt,
Đời, khi còn, khi mất,
Ôi, quen rồi trả vay!
Từ khi biết làm cha,
Nhai tim mình rướm máu,
Lặng thinh mà điên đảo,
Cười,vinh nhục,sẽ qua.
Này, một nén hương tàn,
Vài cánh hoa cùng héo,
Xưa mình đâu có thiếu,
Bi thương và hân hoan.
Trong muôn dặm gió ngàn,
Linh hồn, ôi, đơn độc !
Dấu chim bay biền biệt
Chưa phải là hư không.
Mơ một trời lãng quên,
Thánh,thần và địa ngục,
Khi ngang nhà tội, phúc,
Chỉ còn là viễn miên.
Ngày Về
Có những lần sẽ là mãi mãi,
Chia xa, xa tít cuối phương người .
Mà đâu ai biết, đâu ai hỏi
Mai tôi quên, hay mai quên tôi.
Mấy mươi năm ai khô,ai rũ,
Đám đông vô hồn vẫn hôn mê .
Mai tôi về ngang căn phố cũ,
Có chút thương và chút ê chề .
Mai tôi về thăm quê lần cuối,
Mai tôi bỏ xương nơi xứ người,
Dầm mưa thơ tôi trong buổi tối,
Đèn chong buồn không nói nên lời .
Rồi những sớm mai không ai nói,
Không tiếng người khuấy nhẹ cà phê,
Thăm thẳm trong hồn buông tay với,
Vẫy gọi lìa đời theo đê mê.
Là xong, cuộc sao dời vật đổi,
Là tôi, xin mất trọn tăm hơi,
Là không gặp lại người thiên cổ,
Tôi chẳng còn để nhớ có tôi .
CHỢT NHỚ BẠN ĐÃ KHUẤT
(Để nhớ PDP!)
Tiếng hát ta theo về cõi vắng,
Có yên ủi người khi nhớ thương?
Ở đây, ta với đời thinh lặng,
Trôi mình theo tâm tưởng mù sương.
Đâu có mơ, sao ta cứ thấy
Người, qua cầu nhỏ, bước vô thường,
Thong dong hát, như quên, như nhớ,
Nhưng vẫn lời ca sầu vấn vương.
Lối người qua chỉ xanh màu lá,
Không tuổi, không tên đến bây giờ.
Người cũng không chau mày thấy lạ.
Không quay nhìn lại những hư vô.
Bạn ta, giờ xác thân cát bụi,
Quên vài giây cuối dứt tàn hơi,
Quên cả một lời ta gắng nói,
Đời có gì, đi bình an thôi !
Người tới chưa, nơi đoàn viên đó?
Yên vui chưa, giờ được về nhà?
Ta bữa nay lòng thanh thản lạ !
Như có tin người nơi rất xa !
(Ngày 13 tháng Giêng, 2012)
Mùa hè 1972
Khi những hàng mây che nhớ thương
Bay đi trong giấc ngủ sân trường
Em tôi chắc cũng tròn khôn lớn
Theo lá mùa rơi ngợp lối son.
Mai làm thân chim lạ xa rừng
Mỏi kêu, nhìn cánh lưới rưng rưng
Tắt đêm làm gió ngưng lời hát
Anh nhớ trời xưa nắng đã hừng
Mai làm thân chim lạ về ngang
Cỏ xanh thơm chiều niệm hong vàng
Van em, còn những viên đạn nhỏ
Trổ qua tim từng lỗ bàng hoàng.
Gọi rất hiền sau bóng cây cao
Có cười vui, rộn rã đón chào
Như thuở ra đi nào bỏ mất
Chiều buông, bóng nhớ, vẫn lao xao.
Sao chẳng bao giờ mình với nhau
Một chút tơ vương, một mảy sầu
Đời hết,lòng anh, em chưa đọc,
Mặc cho cùng hương khói phai mau .
(Để nhớ Ngọc Thùy Giang))
Nghĩ vu vơ
Anh bỏ đi luôn từ dạo ấy,
Chưa bao giờ quay lại ngày xưa,
Đôi khi cười trên đường vạn dặm,
Thương một thời tội nghiệp làm thơ.
Thương những vần thơ một thời tội nghiệp
Man mác oan cừu của mẹ, của cha
Làm ánh nến chập chờn sắp tắt
Làm những yêu thương chỉ để chia xa.
Mình không chung những còn,những mất
Nên mình anh phần số lưu vong,
Em sống vui hai mặt đời dâu biển,
Đâu bao giờ chạnh một niềm thương.
Nên đành như vì sao sắp tắt,
Không dừng chân được để nhớ quê,
Anh sáng lên chờ hơi thở dứt,
Trơ trọi con tim một lối về.
Tóc bạc,mắt mờ,chân đã yếu,
Còn ai đâu để nhớ, để thương,
Còn chi đâu mà tươi, mà héo,
Chỉ là đi, đến của đời thường.
Em còn trường xưa, còn bạn cũ,
Em là cô tiên của học trò .
Mong em luôn vui làm bà, làm mẹ
Không biết một người còn nghĩ vu vơ.
Lượm Được Trong Đám Giấy Tờ Cũ!
Thiền sư khua gậy về ngang núi
Con trẻ bơ vơ rộn hoàng hôn
Áo nâu bạc vương cành hoa dại
Ta một thời ngân lại giọng kinh buồn.
(23/11/1994)
Thăm Lại Một Trời Sâu
Đã qua lâu ngày xưa ngu dại
Mình xa lắm rồi thương ai đây?
Có còn ngồi một mình đọc lại
Những dòng tôi thở buồn như mây?
Em thật còn chăng đời hiu quạnh?
Chồng, con, nhưng rồi chẳng có tôi,
Em nơi đồi, núi, sương se lạnh,
Quên gã si tình, tình chơi vơi?
Gã si tình ngược giòng đắm đuối,
Buông tay, bỏ mình trôi qua đời,
Đâu hay, có người yêu rất tội,
Tìm nhau lần cuối, một lần thôi!
Sao tôi khi ấy là câm lặng,
Không liều cho ai một lần hôn,
Đẹp quá, sao tay mình không nắm?
Ra về, em nhìn nhau cười buồn!
Ngày em lấy chồng, tôi đâu biết,
Lâu lắm, có lần gặp lại nhau,
Nhớ lời ai nói trong nước mắt,
"Chị thua rồi, thôi em đến đi!"
Trời bảo, nên vẫn là không hiểu,
Bốn mươi bốn năm chưa thấy nhau .
Bữa nay, có gì trong áo não,
Đưa mình thăm lại một trời sâu.
Kiếp sau, tôi sẽ tìm gặp lại
Đền em, tôi có tội dại khờ
Không biết đưa tay mình nắm lấy
Tình em ngày đó đẹp như mơ!
Căn Chái Góc Vườn Tôi Mơ Ước
Ừ, sau một bữa cơm vui,
Tôi căn dặn việc trong ngày lâm chung,
Một căn chái ở góc vườn,
Con cho ai để quên buồn người đi.
Hồn sẽ không nuối tiếc gì
Thịt xương là bụi theo về gió khơi
Không cùng ai, chẳng còn tôi
Hăm hai năm giận cuộc đời sẽ qua.
Đưa nhau ngang một thềm hoa
Là buông tay để người về hư không,
Là thôi nhớ, là thôi mong,
Là sá chi những bận lòng tuổi thơ.
Bao nhiêu năm cắn môi chờ
Giờ buông tay đứng bên bờ vô biên
Đưa con sóng vỗ triền miên
Xô tôi từ thuở còn bên mịt mờ.
Xin lần cuối một cơn mưa
Cho tôi cười, khóc chỉ vừa mình tôi!
Như Một Giấc Mơ
Tiếng hát thật buồn bên nhà ai
Đi qua giấc ngủ vắng như ngày
Nên em lại đến cài hoa trắng
Trên mộ tình xưa chẳng lấp đầy .
Tóc đã dài hơn buổi chia xa
Mà sao áo lạ lạnh hồn ta
Chờ ngôn ngữ đó già trăm tuổi
Kể lể một đời nỗi bôn ba.
Trong khóc cười ơi hỡi xót xa
Ơi em xa lắm của lòng ta
Bây giờ mải miết da thịt cũ
Nhung nhớ nào đã tự thứ tha!
Mưa cũng ố vàng trên cánh bay
Thôi còn âu yếm rã hai tay
Ta vụng về đếm hoài xơ xác
Trốn nhìn em ngơ ngác đọa đày.
Đến Cần Giờ với Trần Tư Bình
Mưa rào trăm giọt đắng cay,
Mời em thăm xứ lưu đày cha tôi.
Lỡ mai chân khách đưa người,
Xin che mặt, giấu ngậm ngùi xót thương.
Quên tên I
Ta nắm tay người, run những bước hồi sinh.
Người, khi đi, khi ở, rất vô tình.
Ta vẫn nhủ thầm,bởi đời ta cay đắng,
Nên, chân chạy trốn nỗi buồn, thở dốc điêu linh.
Quên tên II
Thế nào anh cũng về ngang đường cũ,
Đứng nghe lòng mình quanh quẽ đìu hiu,
Như ngày xưa, em vẫn thường tự nhủ
"Ga vắng tàu về, buồn biết bao nhiêu!”
Quên tên V
Cũng về ngang đường cũ
Cũng nghe lòng quắt quay
Ngày theo con nước lũ
Xa rồi mà có hay.
Hoen nắng sớm mưa chiều,
Tình xưa vẫn đìu hiu,
Lời xưa sao bất tận,
Mà giờ em đăm chiêu.
Tôi ngừng đây tạ lỗi
Dối gian này yêu nhau,
Tôi ngừng đây sám hối,
Phách hồn còn lao đao.
Tôi lạy cầu ngàn sau!...
Không Còn Mong Ngóng
Tôi nhìn tôi bên kia làn cửa kính
Êm đềm, êm đềm tan biến như sương
Nhưng mà nghe sao có gì hối tiếc
Có gì cúi đầu nuốt nghẹn trong tim
Ừ, tôi đây mà, một làn khói trắng
Quay chào lần này, hết cả nhân duyên
Nhìn con đường sau lưng dài xa vắng
Bốn mươi mấy năm, cùng cháu cùng con.
Việc tôi xong rồi, xương tàn đã đốt
Cảm ơn em tình mình thật vuông tròn
Đường tôi đi muôn ngàn ngày nắng tắt
Có còn mảy may nào oán hay thương?
Sẽ đi trong muôn ngàn ngày tìm lại
Ai đã cùng nhau liều khổ liều đau
Tìm lại khát khao kiếp người oan trái
Chỉ làm một lời vẫn nhớ ơn nhau!
Thôi bỏ lại vài mươi năm sân hận
Chưa thở một hơi tha thứ cho đời
Tôi sẽ quên những chuyện còn, chuyện mất
Đi về nơi chẳng còn buồn, còn vui.
Chia Tay
Hai mươi năm những hao gầy
Về đây, Trời vẫn thương người ra đi.
Tay ai nắm nuối xuân thì,
Và ai nuốt vội lâm ly cuối đường.
Bữa nay người nắng còn vương,
Mắt nhìn không nói gió sương mỉm cười,
Bữa nay còn tôi bồi hồi,
Nếu mai xa mãi là thôi, thôi đành.
Chào em nơi ấy nghìn trùng,
Trông theo tôi khuất trong dòng thời gian.
NHỚ HOÀNG CHẤN NAM
Thế nào anh cũng về ngang đường xưa
Thăm người xưa, ôi người xưa ơ hờ
Có gì trong đôi bờ xa vắng
Thả ngang trời làm mong nhớ thiên thu!
RỜI THỊ TRẤN
Giờ tôi buông thõng hai tay
Đời thôi đay nghiến và ngày ngừng trôi
Đi hay ở cũng xong rồi
Nơi vô biên có bồi hồi niềm xưa?!..
Có còn kịp đến không mưa
Cho tôi dầm ướt lời chưa ngỏ bày?!..
XIN THƯƠNG LẠI MỘT THỜI SÓNG GIÓ!
Vẫn là của ta, trời Bất Bạt
Sáu mươi lăm năm trước ra đi
Lặng câm ngay cả trong ánh mắt
Mẹ ôm con chạy, đêm biên thùy!
Ngước trông Ba Vì, nhớ Quang Dũng
Hát câu Đôi Mắt Người Sơn Tây
Chắc em đâu biết xa xưa ấy
Trời đất rưng rưng ở xứ này!
Ở đây xa cùng trời cuối đất
Rượu đắng tê người, tin hai anh
Tin anh mất đã vài tháng trước
Và tin anh mất đã vài năm!
Chị tôi ba mươi năm cống hiến
Cũng từng du học tận trời Âu
Em đi, chị lặng thinh đưa tiễn
Ôi, chị thấy sân bay lần đầu!
Ngày xưa đấu tố, lòng chị oán
Bố em theo giặc, bỏ gia đình
Lớn lên, chị hiểu lòng của cậu
Cậu đi , vĩnh biệt, vẫn một mình!
Cháu vào tận Biên Hòa tìm chú
Tết về thăm quê đã mồng năm
Mẹ cháu tưởng là anh cận vệ
Xa nhà, theo cho có người thân!
Rồi lại hai mươi năm ly biệt,
Mơ phút giây đôi bờ trông nhau,
Nhưng ai chết trẻ, làm sao biết
Run tay, thôi...lại...một lần đau!
Nếu mai đường về thăm không kịp
Đâu hề gì, hồn vẫn bên quê!
Khê Thượng, Thái Bạt, rồi Tòng Lệnh
Tòng Thái buồn da diết mái tranh xưa.
Biết sẽ là thôi duyên thôi nợ
Sẽ chỉ còn mênh mông lãng quên
Xin thương lại một thời sóng gió
Một đời đang lịm tắt bình yên.
BA VĨNH CÙNG VỢ QUÁ ĐẸP BÊN NHAU
Nhớ khi mình ngoài ba mươi
Nghèo, và quá nhiều cái khó
Mình cứ quên rằng mình khổ!...
Nhìn nhau giờ chỉ biết cười!
VỚI VỢ Ở MARYLAND
Một trời hoa vàng trong cổ tích
Xưa anh hứa đưa em đi tìm
Chỉ tiếc quê mình còn xa lắm
Dường như chưa phải chỗ dừng chân!
Thôi kệ, buông tay, trời đang tối
Dấu chân em son, và giấc mơ tiên
Anh đã thấy ngang qua rất vội
Mình chung đôi về nơi lãng quên!
RỜI THỊ TRẤN
Giờ tôi buông thõng hai tay
Đời thôi đay nghiến và ngày ngừng trôi
Đi hay ở cũng xong rồi
Nơi vô biên có bồi hồi niềm xưa?!..
Có còn kịp đến không mưa
Cho tôi dầm ướt lời chưa ngỏ bày?!..
China communist party now recognize that facing to the whole world is really their circumstance. In order to be existing, they have to be less greedy, brutal and unprincipled! One and half billion people in China mainland have been oppressive too long, and at some time, they will become a giant machine grinding whatever smallest of the so called China communist party. China communism is related to all crimes in the world! Some day, you will hear and see these words wherever you live.
bbc.com
Le parti communiste chinois reconnaît
maintenant qu'il est confronté au monde entier. Pour exister, ils
doivent être moins gourmands, brutaux et sans scrupules! Un milliard et
demi de personnes en Chine continentale ont été trop longtemps
oppressives et, à un moment donné, elles deviendront une machine géante
détruisant le plus petit des soi-disant partis communistes chinois.
Le communisme chinois est lié à tous les crimes dans le monde! Un jour, vous entendrez et verrez ces mots où que vous viviez.
El partido comunista chino ahora reconoce que enfrenta a todo el mundo. ¡Para existir, deben ser menos codiciosos, brutales y sin escrúpulos! Mil millones y medio de personas en China continental han sido opresivas durante demasiado tiempo, y en un momento dado se convertirán en una máquina gigante que destruirá a los más pequeños de los llamados partidos comunistas chinos.
¡El comunismo chino está vinculado a todos los crímenes del mundo! Un día oirás y verás estas palabras dondequiera que vivas.
Le communisme chinois est lié à tous les crimes dans le monde! Un jour, vous entendrez et verrez ces mots où que vous viviez.
El partido comunista chino ahora reconoce que enfrenta a todo el mundo. ¡Para existir, deben ser menos codiciosos, brutales y sin escrúpulos! Mil millones y medio de personas en China continental han sido opresivas durante demasiado tiempo, y en un momento dado se convertirán en una máquina gigante que destruirá a los más pequeños de los llamados partidos comunistas chinos.
¡El comunismo chino está vinculado a todos los crímenes del mundo! Un día oirás y verás estas palabras dondequiera que vivas.
Thử căn cứ vào những người cộng sản mà tôi đã biết để có vài suy đoán về "chàng trẻ tuổi nâng bi quá dữ" này: - Các đồng chí của nó ngán nó vì nó xăm xoi và hãm hại nội bộ thẳng tay. Mấy anh già về hưu lúc nó còn tại chức thì cứ liệu hồn...khi gặp nó! - Nó "hô khẩu hiệu dài" vừa vô duyên vừa ngu dốt. Ngày xưa, khi Phạm Duy chưa về nước, NHỮNG thằng như nó, trả bài y chang nhau mỗi khi nghe nhắc tới bài Mùa Thu Chết của ông. - Khi đã tới thời cơ, nó đòi hối lộ còn dữ gấp mấy lần những đứa bị nó "lật mặt nạ"! "Chàng trẻ tuổi nâng bi quá dữ" này nguy hiểm cho cả các đồng chí của nó nữa đấy!
Communists only give up their bad goals when they are desperate after being defeated completely, when they are with no allies at all. Civilized people around the world need to follow Xi Jinping, Carrie Lam and their comrades, until Hong Kong and Taiwan are completely stable!
Lãnh đạo Hồng Kông thôi chức khi nào chỉ là vấn đề thời gian
voatiengviet.com
|
Trong tình hình hiện nay: - Chúng ta dành riêng ngôn ngữ của nước Trung Hoa cho các nhà nghiên cứu, các chuyên gia cao cấp của Việt Nam. Khi cần, họ chính là kho báu, cũng là kho vũ khí hùng hậu của nước nhà. - Nhưng chúng ta không cho phép những kẻ có đầu óc "đại háng" cơ hội nói rằng ngày càng có thêm người học "tiếng tàu" của chúng. - Hãy cùng chung lòng, chung sức, dồn những đứa đang nắm quyền lực ở Bắc Kinh vào thế ngày càng hoảng loạn vì không hiểu một trăm phần trăm những gì Thế Giới (trong đó có Việt Nam) đang nói với chúng. Hãy để ý, về mặt ngôn ngữ, điều gì đang xảy ra ở Hồng Kông. - Chúng ta không coi trọng tiếng Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha hơn tiếng Tàu. Nhưng hãy chú ý: Người Việt có lợi thế hơn người Tàu rất nhiều trong việc học và dùng các thứ tiếng đó. Nước Tàu to như thế, nhưng người đến Âu Mỹ từ China(dù không phải người Tàu) trao đổi với người địa phương khó hơn người Việt nhiều. Hãy bắt tay có chọn lọc với người Việt "ở ngoài" để có thông tin giá trị giúp ích trong sự nghiệp bảo vệ đất nước trước kẻ thù truyền kiếp tàn bạo, gian manh và tham lam nhất trong lịch sử loài người. Hãy cùng các nước khác "xẻ nhỏ" nước Tàu! Nhân loại nay đã biết mình không có giải pháp nào tử tế hơn giải pháp này!
This veteran correctly guessed my family name, Nguyen. He squeezed my hand and saluted in army style, with teary eyes. He stood here to thank visitors to the memorial of his fifty-eight thousand comrades who died during the Vietnam War. My heart was full of tears, wishing God to give me opportunities to tell people like him how they were betrayed in Washington! May God return fairness to the American soldiers who were humiliated when they returned home from the Vietnam battlefield! They are completely innocent! They actually are heroes!
Người
cựu chiến binh này đoán đúng họ Nguyễn của mình. Anh siết chặt tay mình
và chào kiểu nhà binh, mắt rưng rưng. Anh đứng đây để cảm ơn những
người thăm đài tưởng niệm năm mươi tám ngàn đồng đội của anh bỏ mình
trong chiến tranh Việt Nam. Lòng mình rưng rưng, ước gì Trời cho mình cơ
hội nói cho những người như thế này biết họ đã bị phản bội, bị bán đứng
từ Washington như thế nào! Xin Trời trả lại
sự công bằng cho những người lính Mỹ bị sỉ nhục khi họ từ chiến trường
Việt Nam trở về nhà! Họ hoàn toàn vô tội! Thực ra, họ là những anh hùng!
|
Kẻ nghịch thù ở sau lưng ngươi kìa!
"Nếu Việt Nam là một khu tự trị của Trung Quốc thì sẽ ra sao? Trước hết tên nước bị xóa mất."
Các dư luận viên cãi rằng "Trước khi có đảng CSVN, nước Việt Nam không có trên bản đồ thế giới!..." "Kẻ nghịch thù ở sau lưng ngươi kìa!"(thần Kim Quy) |
Vì không có chính nghĩa trong nước, người cầm quyền CSVN không bao giờ dám thẳng tay với kẻ thù truyền kiếp của Dân Tộc vốn cũng là nguyên nhân tồn tại của chính họ. ("Là bởi vì nhiều nước trên thế giới đi ngang Biển Đông, nhưng Việt Nam lại rụt rè. Thành ra, Trung Quốc bây giờ càng ngày càng đẩy. )
Mong các bạn trẻ Việt Nam biết!
Mong các bạn trẻ Việt Nam biết: Người viết bình luận dưới đây LÀ MỘT NGƯỜI HỒNG KÔNG!
Các bạn đang bị đàn áp thẳng tay, ru ngủ bằng bóng đá và các chương trình giải trí trên truyền hình! Ít nhất, các bạn nên quyết tìm ra cách rời bỏ nước CHXHCNVN!
Yingyue Jiang
Trung Quốc “rút ngay lập tức tất cả các tàu khỏi lãnh hải của các nước láng giềng và chấm dứt các chiến thuật bắt nạt bất hợp pháp này”.
VN đã và đang được Mỹ Quốc! chống lưng mạnh mẽ gần như tuyệt đối câu tuyên bố trên chẳng khác nào một cái tát tay vào mặt tên côn đồ lưu manh Tập BK và gián tiếp công nhận chủ quyền Trường Sa Hoàng Sa là của VN.
Người VN trong và ngoài nước hảy lấy Tây Tạng Tân Cương Nội Mông mà làm gương tổ quốc mất là mất tất cả khi tổ quốc bị giặc Tàu xâm lược mọi người như một trong và ngoài nước phải đoàn kết chống kẻ thù chung giặc phương bắc...!
Như câu nói ngàn xưa của ông cha ta " Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh."
Các bạn đang bị đàn áp thẳng tay, ru ngủ bằng bóng đá và các chương trình giải trí trên truyền hình! Ít nhất, các bạn nên quyết tìm ra cách rời bỏ nước CHXHCNVN!
Yingyue Jiang
Trung Quốc “rút ngay lập tức tất cả các tàu khỏi lãnh hải của các nước láng giềng và chấm dứt các chiến thuật bắt nạt bất hợp pháp này”.
VN đã và đang được Mỹ Quốc! chống lưng mạnh mẽ gần như tuyệt đối câu tuyên bố trên chẳng khác nào một cái tát tay vào mặt tên côn đồ lưu manh Tập BK và gián tiếp công nhận chủ quyền Trường Sa Hoàng Sa là của VN.
Người VN trong và ngoài nước hảy lấy Tây Tạng Tân Cương Nội Mông mà làm gương tổ quốc mất là mất tất cả khi tổ quốc bị giặc Tàu xâm lược mọi người như một trong và ngoài nước phải đoàn kết chống kẻ thù chung giặc phương bắc...!
Như câu nói ngàn xưa của ông cha ta " Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh."
Cùng Các Bạn Trẻ Không Cộng Sản ở Việt Nam!
Cộng sản VN dùng chính sức mạnh của nước Tàu để đàn áp hơn chín mươi triệu người Việt.
Các bạn thanh niên đang cảm thấy vô vọng vì máu xương của ta không thấm vào đâu so với một tỉ rưỡi người đang làm hậu thuẫn cho đảng CSVN.
Nhưng ít nhất, các bạn không để bọn tay sai của Tàu khiển dụng mình dễ dàng như thế! Các bạn không hợp tác với chúng bất cứ khi nào có thể! Các bạn cất giấu tài năng của mình để dùng trong hoàn cảnh mà mình được phép chọn lựa! Các bạn nhất quyết không phục vụ trong quân đội cộng sản! Các bạn tìm cách báo trước ra nước ngoài, các mưu toan bất lương, hèn hạ của đảng CSVN! Tình báo nước ngoài có thừa khả năng biết trước các mưu toan của hai đảng cộng sản đó, nhưng các bằng chứng mà các bạn cung cấp vẫn có vai trò rất quan trọng!
Việt cộng muốn gì?
- Mỹ đem tàu to súng lớn dọa nạt để bọn tàu dơ rút ra khỏi bãi Tư Chính, rồi thằng Phuck chó điên lại niễng cổ méo mồm nói "bọn cờ vàng phản động rã rời...". Nó sẽ nếm mùi đểu của thằng nhà buôn chính hiệu!
- Bọn tàu dơ ghi công "cả nước không kháng cự" của tụi nó, xoa đầu tụi nó khen thưởng vì đã là đứa chư hầu ngoan, và bảo đảm cho tụi nó tiếp tục dìm đầu cả dân tộc mình vào bãi ô nhục thêm nghìn năm nữa!
Saturday, August 10, 2019
Chinese communists get out! Hong Kong is not China! Chinese communists are killers!
BBC.COM
Hàng chục ngàn người dân Hong Kong lại biểu tình hôm Chủ nhật 28/7, chặn các đường lớn, bất chấp lệnh cấm của cảnh sát.
Subscribe to:
Posts (Atom)